Nhìn đứa bé nhỏ tuổi một mình lang thang bên ngoài, Vân Tử Thu rất đau lòng.
Hắn bế Hạ Khang An lên rồi hỏi: "Có nhớ số điện thoại của người trong nhà không?"
Hạ Khang An nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Dạ nhớ số của chú nhỏ!"
Vân Tử Thu lấy điện thoại ra: "Chú sẽ gọi cho chú của cháu đến đưa cháu về nhà."
Hạ Khang An đọc một dãy số, Vân Tử Thu gọi điện lại không có ai bắt máy.
Gọi thêm ba cuộc nữa vẫn không có ai nhận điện thoại.
Vân Tử Thu hơi sầu não, nhất thời cũng không biết làm thế nào với Hạ Khang An?
Ục ục ——
Bụng nhỏ của Hạ Khang An kêu lên.
Bé thẹn thùng ôm lấy bụng nhỏ, vùi mặt vào tay áo, vỗ cái bụng thẹn thùng nói: "Sao mày lại kêu to thế?"
Vân Tử Thu bị bộ dạng đáng yêu của bé chọc cười: "Đói bụng sao?"
Hạ Khang An gật gật đầu: "Dạ vâng đói bụng ạ!"
Bé bị bọn buôn người bắt đến thủ đô, trên đường chỉ được ăn một ít cơm.
Còn có bánh bao khô, nước thì uống nước máy.
"Chú đưa cháu đi ăn đồ ngon." Vân Tử Thu bế Hạ Khang An, đi vào thang máy trực tiếp lên phòng VIP.
Một đường bôn ba, Hạ Khang An đã cực kì đói bụng, nghe thấy Vân Tử Thu nói đưa bé đi ăn cơm liền không từ chối.
Vân Tử Thu quay về khách sạn tổ chức hôn lễ, tầng một chỗ đó có rất nhiều món ngon.
Lần đầu Hạ Khang An nhìn thấy những món ngon mắt như vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Tuy rằng bé đói lắm rồi nhưng vẫn không cầm đũa ăn. Sau khi nhìn thoáng qua đồ ăn một chút liền cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Vân Tử Thu cho rằng bé không biết dùng đũa nên nhờ phục vụ đưa nĩa thìa đến.
Đặt thìa nĩa lên đĩa cơm của Hạ Khang An, giọng của Vân Tử Thu nhu hoà nói: "Không phải cháu đói sao? Mau ăn đi."
Hạ Khang An nhìn Vân Tử Thu nhỏ giọng nói: "Chú, chú ăn trước đi."
Vừa rồi ở buổi lễ Vân Tử Thu đã ăn một ít nên tạm thời không đói bụng, hắn cười nói: "Chú không đói, cháu ăn trước đi."
Hạ Khang An lắc đầu: "Không được! Chú nhỏ nói ăn cơm với người khác phải để đối phương ăn trước, sau đó mới có thể ăn."
Vân Tử Thu thầm kinh ngạc, nhìn qua cách ăn mặc của đứa bé này không giống gia đình có tiền, không nghĩ lại được giáo dục tốt như vậy.
Vì để Hạ Khang An mau được ăn cơm, Vân Tử Thu cầm đũa lên ăn vài miếng.
"Được rồi! Chú đã ăn xong, đến lượt cháu."
Lúc này Hạ Khang An mới cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Bé thật sự rất đói nhưng ăn uống vẫn rất lịch sự. Miệng nhỏ nhai không phát ra tiếng nào.
Vân Tử Thu nhìn bé ăn cơm, cảm thấy nuôi một đứa trẻ cũng không tồi.
Hạ Khang An dùng đũa thuận lợi, hoàn toàn không có khó khăn nào ở độ tuổi này.
Vân Tử Thu nhớ đến con của chị hắn, còn lớn hơn cả Hạ Khang An mà ăn cơm lúc nào cũng phải chạy theo đút cho ăn, không có ngoan như Hạ Khang An.
Không biết gia đình như nào mà có thể nuôi ra đứa nhỏ ngoan như vậy nhỉ?
Vân Tử Thu nhịn không được hỏi: "An An, nhà cháu có mấy người?"
Sau khi Hạ Khang An nuốt hết đồ ăn ăn trong miệng xong mới mở miệng nói: "Chú à, chú nhỏ của cháu nói rằng ăn cơm không được nói chuyện."
Vân Tử Thu cười cười: "Được, vậy chúng ta không nói nữa."
Lúc ăn được một nửa thì điện thoại của Vân Tử Thu đổ chuông.
Hắn nhìn Hạ Khang An ăn cơm sau đó đi ra gần cửa sổ nhận điện thoại.
Người gọi là chị gái hắn - Vân Thường.
"Tử Thu, em đang ở đâu?"
"Em vẫn còn đang ở hôn lễ của Dạ Lăng Hàn. Chị hai, có việc gì sao?"
"Tối nay em có một buổi xem mắt. Là con gái thứ hai của Trần gia, chắc em biết rồi, là một Omega xinh đẹp tri thức. Giờ hẹn gặp là 8 giờ tối ở nhà hàng đồ Tây."
Lông mày của Vân Tử Thu nhíu chặt: "Em đã nói không có hứng thú đi xem mắt mà. Còn nữa, giờ em đang rất bận, không rảnh đi xem mắt đâu."
"Lần xem mắt trước em nói em bận,
lần trước nữa thì nói không khoẻ. Lần này lại kêu không có hứng. Chị mặc kệ, thời gian đã sắp xếp xong xuôi, bắt buộc phải đi xem mắt."
Mỗi ngày người trong nhà lại sắp xếp cho hắn xem mắt khiến Vân Tử Thu phiền muốn chết, hắn thuận miệng nói: "Chị, em có người yêu rồi."
"Thật sự? Là người ở đâu?"
Ngay lập tức Vân Thường kích động không thôi, nhưng ngay sau đó lại rất bình tĩnh nói: "Bây giờ không đưa người yêu em về thì phải nghe theo sắp xếp của gia đình."
Vân Tử Thu câm nín, hắn chỉ bịa một cái cớ để thoái thác thôi. Giờ lấy đâu ra người yêu mà đưa về?
Lừa dối nhiều quá chị hắn không thèm tin nữa.
"Chị, giờ em đang bận!"
"Em vội cái gì chứ?"
"Ăn cơm với người khác!" Vân Tử Thu nói: "Em rất vội! Trước mắt cứ thế đi!"
"Từ từ đã, bật video lên! Chị muốn nhìn xem em bận cái gì?"
Vân Thường cảm thấy Vân Tử Thu đang qua loa lấy lệ với cô, thằng này chắc chắn không có bận gì.
Vân Tử Thu biết tính tình của chị hắn, nếu không cho chị hắn xem khẳng định sẽ không buông tha cho hắn.
Hắn bật video lên, quay cảnh vật xung quanh cho Vân Thường xem: "Chị thấy chưa, em đã nói đang ăn cơm mà."
"Ăn với ai? Với đối tác? Em mau đưa điện thoại cho cậu ta, chị muốn nói chuyện với cậu ta."
Vân Thường là nữ doanh nhân, những doanh nhân trong thủ đô này cô biết hết.
Trong lòng Vân Tử Thu thầm kêu khổ, vừa quay đầu lại thì thấy Hạ Khang An bảo bảo nằm trên ghế ngủ ngon lành.
Đầu bé nghiêng về một bên, một chút nữa thôi là lăn xuống đất.
Vân Tử Thu chạy nhanh đến bên cạnh Hạ Khang An, duỗi tay bế bé tựa vào người mình.
Hạ Khang An giật mình mở to mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của Vân Tử Thu thì lại nhắm mắt.
Miệng nhỏ lẩm bẩm kêu một tiếng: "Bố ơi!"
Tay Vân Tử Thu ôm Hạ Khang An chính là cái tay cầm di động, camera chiếu thẳng mặt thằng bé.
Vân Thường nhìn màn hình lắc lư một lúc, sau đó xuất hiện khuôn mặt đáng yêu của một đứa bé.
Đứa nhỏ này hẳn là rất mệt, đôi mắt nhắm chặt, lông mi run run.
Lúc Vân Tử Thu ôm bé, bé mở mắt ngẩng đầu lên nhìn.
Bộ dáng vừa tỉnh ngủ vừa ngốc vừa đáng yêu khiến Vân Thường nhũn như nước.
Đây là nhóc con nhà ai? Sao lại có thể đáng yêu thế này!
A a a! Nếu bắt cóc trẻ con không phạm pháp chắc chắn cô sẽ bắt đứa nhỏ này về nhà.
Vân Thường bên ngoài vẫn luôn giữ hình tượng của một nữ cường nhân, lạnh lùng kiêu ngạo, khi thấy đứa bé trong điện thoại tình mẫu tử lại nhảy ra.
Cô đang ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của bé thì đột nhiên nghe thấy bé gọi "Bố ơi".
Vân Thường rất ít khi mất kiểm soát, nhưng lần này thực sự không kiểm soát được biểu cảm.
Cô cầm điện thoại lên chăm chú nhìn mặt cậu nhóc trong điện thoại.
Càng xem càng cảm thấy đứa nhỏ này rất giống với Vân Tử Thu.
Chẳng lẽ là con của Tử Thu?
Vân Thường thăm dò hỏi: "Tử Thu, đây là con của ai? Sao em lại ở cùng với thằng bé?"
"Chị, đứa bé này......"
Vân Tử Thu lời nói còn chưa nói xong, Hạ Khang An đột nhiên ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong lồng ngực hắn, lại gọi "bố ơi".
Vân Tử Thu: "......"
Sao đứa bé này lại nhận bố lung tung thế này?
Vân Thường kích động: "Tử Thu à, chị không ngờ mày chơi lớn như vậy đấy. Không làm thì thôi làm một cái khiến cả nhà giật mình. Đứa bé này cũng phải ba bốn tuổi rồi đi? Quá đột ngột, nhưng mà khá tốt, lớn lên không tồi, rất đáng yêu. Ăn cơm xong mau bế thằng bé về đây ngay."
"Chị, chị hiểu lầm cái gì thế? Đứa bé này là......"
"Được rồi! Quyết định như vậy đi!"
Vân Thường lập tức ngắt kết nối.
Trước khi màn hình điện thoại tắt, Vân Tử Thu còn nghe thấy giọng nói phấn khích của Vân Thường: "Mẹ, Tử Thu có đứa con trai......"
Đằng sau nói thêm gì hắn không nghe được, nhưng mà hắn đoán được.
Chị hắn nói một câu, Vân gia trên dưới làm gì có ai không biết.
Vân Tử Thu nhìn bánh bao nhỏ ngủ đến không biết trời đất gì trong lòng, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Cháu hại chú rồi!"
Hạ Khang An ngủ rất say không biết đã xảy ra cái gì.
Vân Tử Thu nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé, trong đầu đột nhiên loé ra một ý tưởng.
Nếu chị hắn đã nghĩ đứa nhỏ này là con hắn, sao không nhân cơ hội lợi dụng một chút nhỉ?
Như vậy người trong nhà cũng sẽ không bắt hắn đi xem mắt nữa.
Vân Tử Thu theo chủ nghĩa độc thân, đời này tính không kết hôn.
Nhưng hắn là Alpha duy nhất trong nhà, cần phải có người thừa kế.
Người trong nhà vẫn luôn giục hắn mau kết hôn rồi sinh con đi.
Vân Tử Thu không muốn, nhưng không chịu nổi việc bị giục cưới mãi.
Giục được hai ba năm, cuối cùng người trong nhà đưa ra quyết định bắt ép hắn.
Thời khắc then chốt như này, sự xuất hiện của Hạ Khang An có thể nói là giải quyết được lửa sém lông mày.
Dù sao tạm thời vẫn chưa liên lạc được với người nhà của Hạ Khang An, vậy thì cứ trước tiên cứ đưa về qua mắt người nhà đã.
Chờ sau khi yên ổn, hắn sẽ ra nước ngoài nhờ người mang thai hộ.
Người trong nhà có thể chấp nhận Hạ Khang An, nhất định cũng có sẽ chấp nhận mang thai hộ, chỉ cần có người thừa kế là hắn lại có thể chơi bời tiếp rồi.
Vân Tử Thu càng tính càng mừng, chờ đến khi người nhà của Hạ Khang An nhận điện thoại sẽ nói cho họ nghe qua.
Có trả tiền, cho Hạ Khang An làm một diễn viên nhỏ, đối phương hẳn là sẽ đồng ý.
Vân Tử Thu sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ, không để lộ bất cứ thứ gì, sau đó hắn bế Hạ Khang An rời khỏi khách sạn.
*
Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên đi, Dạ Vân Bình cũng không có ngăn cản.
Không phải ông ta chấp nhận Kỷ Nhiên, mà là gõ cho Cam gia một hồi chuông cảnh báo, nói cho bọn họ biết rằng vị trí Dạ thiếu phu nhân không phải Cam Duệ thì sẽ không được.
Cùng ngày, ảnh chụp được mang hết đi kiểm tra.
Nhưng việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến Cam Duệ, cậu ta đã đăng bài giải thích nhưng vẫn chẳng có ai tin.
Thái độ của Dạ Vân Bình rất kiên quyết, bắt buộc phải làm xét nghiệm ADN, chứng minh đứa bé trong bụng là con của Dạ Lăng Hàn.
Cam Duệ bất đắc dĩ phải đi làm xét nghiệm kiểm tra.