Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

"Dạ thiếu, đã điều tra được mục đích tiếp cận của Cam Duệ!"

Kỷ Nhiên nín thở nghe lời Chu Tân sắp nói.

Dạ Lăng Hàn nói: "Lý do!"

"Đây là người của Dạ Tuỳ."

"Dạ Tùy?" Dạ Lăng Hàn nhíu chặt lông mày: "Nhánh bên kia?"

Họ "Dạ" này, chỉ có duy nhất Dạ gia sử dụng trong thủ đô này.

Các chi mạch của Dạ gia khổng lồ, trừ Dạ Lăng Hàn là dòng chính ra, còn lại là các chi thứ.

Dạ Tuỳ là ai, nhất thời Dạ Lăng Hàn chẳng nhớ ra.

Chu Tân nói: "Không phải chi thứ, hắn cũng không phải người của Dạ gia."

Dạ Lăng Hàn nhíu mày nhìn cậu, Chu Tân biết nghi hoặc của Dạ Lăng Hàn liền giải thích: "Dạ thiếu, ba năm trước có một người đàn ông đến nhận thân, nói là con của Dạ tiên sinh."

Lúc nghe Chu Tân nói xong, Dạ Lăng Hàn mới nhớ tới chuyện này.

Đúng là có một người như vậy đến Dạ gia tìm Dạ Vân Bình, nói là con của ông ta.

Dạ Lăng Hàn biết bố hắn hồi còn trẻ đã phong lưu khắp nơi, bên ngoài nuôi rất nhiều tình nhân.

Alpha danh dự ở thủ đô ai mà chả như vậy, Dạ Lăng Hàn thấy nhiều nên không thèm nhắc đến: "Việc này bố tôi đã xử lý, rốt cuộc thì tên đó đang ở đâu?"

Chu Tân nói: "Đã chết!"

Dạ Lăng Hàn rùng mình: "Đã chết? Chết như thế nào? Có liên quan đến tôi?"

"Không phải!" Chu Tân từ từ kể: "Dạ Tuỳ tìm đến cửa được Dạ tiên sinh coi trọng, còn cho hắn một căn nhà sắp xếp để hắn ở đấy."

Dạ Vân Bình vì sao lại coi trọng Dạ Tuỳ còn có một nguyên nhân quan trọng, con nối dõi của ông ta quá ít, dưới gối chỉ có mỗi Dạ Lăng Hàn là con.


Theo lý thuyết, tình nhân của Dạ Vân Bình nhiều vô kể, không có khả năng ít con nối dõi.

Chẳng qua Đoạn Dịch Chân không đồng ý, bà ta biết tình nhân nào của ông ta mang thai liền mang người đến tận cửa, sống sờ sờ đè ra làm cho họ sảy thai.

Con của Dạ Vân Bình bị sảy rất nhiều, còn cả những đứa bé đã thành hình thành dạng cũng bị bà ta ép sinh non.

Đoạn Dịch Chân sau khi sinh Dạ Lăng Hàn thân thể lại kém đi, không thể mang thai thêm, bà ta sợ Dạ Vân Bình nuôi tình nhân bên ngoài, bọn họ mà mang thai sẽ uy hiếp đến vị trí phu nhân Dạ gia của bà ta.

Cho nên bà ta vẫn luôn thủ đoạn độc ác để xử lí những đứa con rơi bên ngoài của Dạ Vân Bình.

Ngày đó thế lực của Đoạn gia khổng lồ, Dạ Vân Bình phải dựa vào bố của Đoạn Dịch Chân mới có thể vững vàng ngồi trên ghế gia chủ nên không dám nói gì Đoạn Dịch Chân.

Đoạn Dịch Chân ra tay càng nặng hơn, người tình bên cạnh Dạ Vân Bình bị quét sạch không còn người nào.

Thời điểm Dạ Tuỳ đến, Dạ Vân Bình thật sự rất vui vẻ, mẹ của Dạ Tuỳ là một nữ Omega mà Dạ Vân Bình khá thích, vừa ôn nhu vừa đáng yêu, năm đó bà để lại cho Dạ Vân Bình rất nhiều kí ức vui vẻ.

Sau khi Đoạn Dịch Chân biết chuyện, ngay lập tức đưa mẹ của Dạ Tuỳ đi làm kĩ nữ.

Dạ Vân Bình rất áy náy, luôn muốn đền bù cho hai người họ.

Sau khi Dạ Tuỳ đến, yêu ai yêu cả đường đi, ông ta đối xử với cậu rất tốt.

Chu Tân nói lại sự việc năm đó một cách nhanh chóng.

Những việc mà mẹ của Dạ Lăng Hàn làm, Dạ Lăng Hàn có từng nghe qua.

Ngay sau đó Chu Tân lại nói: "...Dạ tiên sinh muốn sau khi nhận kết quả kiểm tra DNA xong thì lập tức đưa Dạ Tuỳ về nhận tổ quy tông. Nhưng kết quả kiểm tra lại ghi hai người họ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào."

Kết quả khiến người ta không thể ngờ được, Dạ Lăng Hàn nói: "Xác định?"

"Nhân viên kiểm tra đều là thân tín của Dạ tiên sinh, người phụ trách ở đó còn là bạn tốt của ông chủ. Cho nên kết quả kiểm tra không thể nào làm giả được. Ông chủ vừa tức giận vừa thất vọng nên đuổi Dạ Tuỳ ra khỏi thủ đô. Dạ Tuỳ không ngờ kết quả lại thành như vậy, anh ta dù có buồn nhưng không có tiếp tục dây dưa. Trên đường về nhà thì Dạ Tuỳ gặp phải tai nạn."

Dạ Lăng Hàn như đoán được gì đó, hỏi: "Việc này có liên quan đến mẹ tôi không?"

Chu Tân thở dài: "Xác thật là bà chủ ra lệnh cho người khác làm."


Liên hệ một chút, Dạ Lăng Hàn nói: "Chẳng lẽ Dạ Tuỳ thật sự là con của bố tôi?"

"Sau khi Dạ Tuỳ xảy ra chuyện, Dạ tiên sinh hoài nghi nên ông ấy lại tìm người xét nghiệm DNA...... Lần này kết quả lại khác lần trước. Dạ Tuỳ chắc hẳn là con của Dạ tiên sinh."

Chu Tân muốn nói lại thôi, trong ánh mắt cất giấu lời muốn nói.

Nhưng Dạ Lăng Hàn đã đoán được.

Đoạn Dịch Chân mua chuộc được bạn tốt của Dạ Vân Bình, để ông ta thay đổi kết quả kiểm tra DNA. Lúc Dạ Vân Bình đuổi Dạ Tuỳ ra khỏi cửa thì cho người đâm chết cậu ta.

Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn trầm xuống, cười lạnh ra tiếng: "Mẹ tôi đúng là làm việc thừa thãi. Chẳng qua chỉ là đứa con của một tiểu tam, cậu ta nhận tổ quy tông chẳng lẽ tôi lại phải sợ?"

"Dạ thiếu, bà chủ chẳng qua là lo lắng. Bà ấy hẳn là sợ sự tồn tại của Dạ Tuỳ sẽ ảnh hưởng đến việc thừa kế của cậu."

Ngón tay Dạ Lăng Hàn gõ nhẹ trên bàn: "Dạ Tuỳ với Cam Duệ có quan hệ như nào?"

"Trước đây Cam Duệ là người yêu của Dạ Tuỳ, quen nhau lúc đang đi học."

Chu Tân nói: "Cậu ta tiếp cận cậu là vì muốn trả thù cho Dạ Tuỳ. Còn có, đứa nhỏ trong bụng của cậu ta cũng là của Dạ Tuỳ. Năm xưa Dạ Tuỳ từng đi hiến t*ng trùng."

Dạ Lăng Hàn nhíu mày, ánh mắt trầm trầm.

Khó trách Cam Duệ lại chủ động đưa ra ý muốn mang thai hộ, nguyên lai là cậu ta muốn để con của Dạ Tuỳ lên làm người thừa kế của Dạ gia.

Cũng thật là tâm cơ!

Kỷ Nhiên nghe rõ ràng những gì Dạ Lăng Hàn nói cùng Chu Tân, cậu không ngờ lại có ẩn tình như này.

Cam Duệ đã mang thai bảy tháng, thai nhi đã thành hình.

Bây giờ Dạ Lăng Hàn biết thân thế đứa bé, liệu hắn có bỏ đứa bé này không?

Mặc kệ Cam Duệ đã làm những gì nhưng trẻ con đều vô tội.


Kỷ Nhiên cố ý di chuyển xe lăn đâm vào cửa thư phòng, phát ra một tiếng rầm.

Chu Tân đi đến mở cửa phòng, nhìn thấy Kỷ Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: "Cậu Kỷ."

Kỷ Nhiên hơi hơi mỉm cười: "Tôi vừa nghe lén hai người nói chuyện, không ngờ lại bị phát hiện."

Kỷ Nhiên thẳng thắn thừa nhận khiến Chu Tân nghẹn họng, tại sao nghe lén lại nói chuyện như thể hợp lí vậy?

Chu Tân cẩn thận nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, phát hiện hắn không những không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Nhiên Nhiên, em nghịch quá! Muốn nghe sao không gõ cửa? Lần sau cứ gõ cửa đi vào, ngồi lên đùi anh nghe cho rõ ràng."

Chu Tân ngốc hết người!

Cậu kinh ngạc nhìn Dạ Lăng Hàn, lần đầu thấy hắn như vậy.

Chu Tân luôn đi theo bên cạnh Dạ Lăng Hàn, đi theo đã nhiều năm, có thể coi là cánh tay phải đáng tin cậy.

Cậu tự nhận cậu rất hiểu biết Dạ Lăng Hàn, nhưng hành động của Dạ Lăng Hàn hôm nay lại thay đổi suy nghĩ nhận thức của cậu.

Dạ Lăng Hàn sẽ không tự nhiên thay đổi tính nết, đối xử với Kỷ Nhiên có thể ôn nhu đến cỡ này, hẳn là đã rất thích Kỷ Nhiên.

Dạ Lăng Hàn nói để Kỷ Nhiên ngồi lên đùi hắn nghe thì thật sự đi đến bế cậu lên.

Chu Tân nhanh chóng bỏ đi sự kinh ngạc, khôi phục sự bình tĩnh.

Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên ngồi trên ghế, nói với Chu Tân: "Lấy đứa bé trong bụng Cam Duệ ra, huỷ đi! Còn cậu ta thì đưa đến cục cảnh sát cho bọn họ xử lí."

Kỷ Nhiên hốt hoảng trong lòng, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Dạ Lăng Hàn nói: "Có thể giữ lại đứa nhỏ được không? Chờ sau khi Cam Duệ sinh xong thì đưa đến cô nhi viện cũng được mà."

Đứa bé trong bụng Cam Duệ đã thành hình thành dạng, có tay có chân có tim đầy đủ rồi, là một sinh mệnh còn sống sờ sờ đó!

Tại sao nói muốn bỏ là bỏ? Cũng đủ tàn nhẫn đi.

Dạ Lăng Hàn vuốt tóc Kỷ Nhiên, ôn nhu nói: "Tại em quá lương thiện nên mới luôn bị Cam Duệ tính kế hãm hại. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không thể để sinh sôi thêm. Kỷ Nhiên, em không nghĩ rằng đến khi đứa bé đó lớn lên biết được mọi chuyện xong đến tìm chúng ta trả thù sao? Giống như Cam Duệ vậy, việc năm đó của Dạ Tuỳ với anh không có chút liên quan nào nhưng cậu ta vẫn cực đoan cho rằng đó là lỗi của anh. Vì để đạt được mục đích mà cậu ta không ngần ngại mà muốn giết em đấy!"

Kỷ Nhiên khuyên nhủ: "Vậy thì đưa nó đến chỗ nào xa một chút, nó sẽ không biết thân thế của nó như nào đâu."

"Anh sẽ không để bất cứ tai hoạ ngầm nào tồn tại cả." Dạ Lăng Hàn nắm tay Kỷ Nhiên nói: "Việc này em không cần nhọc lòng, nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ xử lí nhanh vụ này."

Kỷ Nhiên còn muốn nói thêm, nhưng nhìn biểu cảm của Dạ Lăng Hàn cậu biết có khuyên như nào cũng vô dụng.


Dạ Lăng Hàn là máu mủ ruột thịt với Đoạn Dịch Chân, đều tàn nhẫn vô tình.

Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn bế về phòng ngủ, còn cố tình gọi thêm hai người giúp việc đến trông cậu.

Dạ Lăng Hàn trở lại thư phòng, lần này là bàn với Chu Tân về việc ở công ty, trước khi về hắn hỏi Kỷ Nhiên có muốn ở lại nghe không, Kỷ Nhiên không có hứng thú nên từ chối.

Chờ Dạ Lăng Hàn đi rồi, Kỷ Nhiên lấy di động nhắn tin cho Vân Tùng.

Cậu muốn cứu đứa bé của Cam Duệ, Vân Tùng không có phản đối, ông đáp ứng Kỷ Nhiên, nếu đứa bé có thể sống sót lập tức ông sẽ đưa đi.

Sau khi hai người bàn cách cứu đứa bé xong, Vân Tùng lại hỏi: 【 Thiếu gia, khi nào cháu mới trở về? 】

Kỷ Nhiên: 【 Giúp cháu tìm thi thể của một đứa trẻ, chờ sau khi cháu sinh xong thì nhanh chóng tráo đổi. 】

Vân Tùng: 【 Vậy cháu thì sao? Cháu không về cùng hay sao? Nếu Dạ Lăng Hàn đã biết cháu không có quan hệ huyết thống với Kỷ gia, ta có thể tìm

một thi thể giả mạo cháu! Loại chuyện phát sinh một xác hai mạng trong phòng mổ là chuyện thường thấy, cháu không cần lo. 】

Kỷ Nhiên: 【 Chú Vân! Dạ Lăng Hàn không dễ lừa vậy đâu! Gần đây hắn để cháu tự do như này không phải vì thấy cháu nghe lời đâu, cháu nghi rằng hắn đã gắn thiết bị định vị lên người

cháu. 】

Vân Tùng: 【 Đợi lần sau cháu đi kiểm tra thai sản thì để bác sĩ kiểm tra.】

Kỷ Nhiên: 【 Trước mắt cứ đánh tráo đứa bé đã ạ! Cháu sẽ nghĩ cách thoát thân sau.】

Vân Tùng: 【 Ta sẽ sắp xếp ổn thoả, máy định vị hẳn là sẽ giải quyết được, cho dù là cấy vào dưới da cũng có thể tìm thấy được. Nếu thật sự tìm không thấy, Vân gia cũng sẽ không hèn mọn tới nỗi sợ một Dạ gia như vậy. 】

Kỷ Nhiên: 【 Chú Vân, không cần hành động bộp chộp đâu ạ. Dạ gia là tài phiệt bao đời nay, thế lực không thể khinh thường, chúng ta không cần cứng đối cứng với hắn. Đứa nhỏ này lại cùng dòng máu với Dạ Lăng Hàn, nếu việc này nháo lên, Dạ Lăng Hàn nói muốn liên hôn với Vân gia, chú thấy ngài tổng thống hai nước sẽ từ chối sao?"

Vân Tùng trầm mặc rất lâu mới chậm rãi nhắn lại: 【 Sẽ không phản đối! 】

Không những không phản đối, ngược lại sẽ dốc sức đồng ý ấy chứ.

Đến lúc đó, Kỷ Nhiên thật sự phải dính lấy Dạ Lăng Hàn cả đời.

【 Tài phiệt nhiều thế hệ đúng là rất lợi hại! Nhưng cũng không phải đại thụ lâu đời không bị ngã. 】

Sau khi Kỷ Nhiên gửi tin nhắn này đi, cậu ngẩng đầu nhìn gió lộng nhánh cây ngoài cửa sổ, đáy mắt chợt sắc lạnh.

Chỉ cần gió đủ lớn, có thể khiến đại thụ bật gốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận