Chồng Trước Ngon Miệng

Editor: Cẩm Tú -

Cô đi nhanh, nói chuyện với người đàn ông xa lạ kia, vẻ mặt của người đàn ông nghiêm túc, cô nở nụ cười, hình di;en"d/anl"qd như sợ đối phương tức giận, có phải đang gặp phải phiền toái hay không?

Vương Lỵ Vân nói tiếp: "Kết thúc bằng cách ly hôn, không sai lầm thì là thế nào? Cho nên lúc này hãy nghe mẹ, đối tượng mẹ giúp con lựa chọn cẩn thận tuyệt đối không sai."

Đó là con dâu mà mẹ muốn, không phải là người vợ mà con yêu. Anh không muốn nói như thế với mẹ. "Con đi trước, mọi người cứ từ từ dùng bữa, ăn xong Hoài văn sẽ đưa mọi người về."

"Tế Nhân!" Vương Lỵ Vân tức giận gọi con trai lại, nhưng anh cũng không quay đầu lại.

Bà tức giận nói không ra lời. Bình thường đối với bữa tiệc như vậy con trai còn có thể có chút ứng phó, nhưng sau khi gặp lại vợ trước, rõ ràng là rất lơ đãng, chẳng lẽ nó muốn nối lại tình xưa?

Mẹ Đàm trấn an bà."Đừng tức giận, đừng tức giận, người trẻ tuổi có suy nghĩ của riêng mình, nên cho nó một chút thời gian." Bà lấy lui làm tiến."Có lẽ Nhã Hân nhà tôi không có duyên với nó, tôi nghĩ chuyện này coi như xong......"

"Biết nhau lâu như vậy rồi mà còn tính là không có duyên sao? Dù sao con dâu tôi công nhận chỉ có một mình Nhã Hân, nó đừng có nghĩ tới việc cưới người khác!" Bà không cho phép người di;en"d/anl"qd phụ nữ kia lại bước chân vào cửa nhà họ Tô thêm một lần nữa!

Đàm Nhã Hân kéo kéo vạt áo của mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ và mẹ Tô đừng tác hợp cho con với anh Tô nữa, bọn con hoàn toàn không có tình cảm với nhau, hơn nữa con......" Cô mới liếc nhìn Diệp Hoài Văn, mu bàn tay lập tức bị mẹ nhéo một cái.

"Con bé ngốc!" Mẹ Đàm nhỏ giọng mắng: "Con muốn cả đời này phải làm bánh mì sao? Thừa dịp bây giờ người ta đang chú ý tới sự nghiệp nhỏ của con, nhanh nắm lấy cơ hội mà gả đi đi! Tình cảm ư? Tình cảm có thể làm cơm ăn sao? Mẹ đang giúp con tìm phiếu cơm dài hạn, làm quý phu nhân hơn là cầm bán bánh mì gấp mấy trăm lần!"

Đàm Nhã Hânbất đắc dĩ, lén dò xét Diệp Hoài Văn, anh ta nháy mắt với cô mấy cái, cười khổ, vẻ mặt đồng tình mang theo tự giễu. Cô âm thầm thở dài, từ nhỏ đã thuận theo mẹ, bây giờ vì mình mà muốn tự quyết định gì đó, thì lại không nói nên lời——

************

"Bách Việt, em phải đi tìm nhà, tại sao không cho anh biết, lại chạy đi tìm người khác?" Lý Triển Vi nghiêm mặt hỏi. (nhắc lại cho bạn nào ko nhớ, đây chính là ông chú ở đoạn mở đầu đấy)

La Bách Việt nói quanh co. "Tôi nghe nói là bên kia có mặt tiền muốn cho thuê, thì đi qua xem một chút, vừa lúc người môi giới ở đó, liền thuận tiện nhờ anh ta, không phải cố ý không để cho anh đảm nhiệm cuộc làm ănn ày."

Thật xui xẻo, cô đang tận lực chọn tòa nhà khác, muốn giúp "Canh Mầm" tìm được nơi đặt chân, sau khi đón con gái tan di;en"d/anl"qd học xong liền qua xem, không ngờ Lý Triển Vi cũng ở gần đó, bị bắt ngay tại trận.

Cô véo nhẹ lòng bàn tay con gái, La Lam thông minh phối hợp bước nhanh hơn, Lý Triển Vi vẫn theo sát.

"Nhà trẻ chuyển đi, em cũng không nói với anh, xem anh như người ngoài sao? Chuyện hôm qua anh nói với em, em thật sự không cân nhắc sao?"

"A, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì tốt hơn......"

Lý Triển Vi bước lên ngăn cản bước đi của cô. "Anh có điểm nào làm em thấy gai mắt?"

La Bách Việt kéo con gái ra phía sau, thái độ rất khách khí. "Không có, anh rất tốt, từ đầu đến chân đều rất tốt, nhưng mà tôi không thích, cũng không có cảm giác gì với anh cả, vậy thôi."

"Chúng ta đều có tuổi rồi, không nên đặt tình yêu nam nữ vào vị trí đầu tiên nữa, nên thực tế hơn ——"

"Tại sao có tuôit thì không thể hưởng thụ tình yêu?" Đầu lông mày La Bách Việt giật giật. Hắn giám cả gan nói cô già?!

"Muốn điên cuồng, lúc tuổi còn trẻ đã điên đủ rồi, bây giờ chúng ta tìm đối tượng phải cân nhắc nhiều nhân tố thực tế hơn, ví dụ như tình trạng kinh tế ổn định, tính tình có hợp hay không, là có thể bầu bạn sống chung lâu dài rồi." Lý Triển Vi cứ liến thoắng như đúng rồi. "Nói không khách khí một chút, em đã ly dị rồi lại còn có con, tốt nhất không nên quá soi mó."

Phựt, dây thần kinh của La Bách Việt đứt một cái, mỉm cười lễ phép biến thành cười lạnh sắc bén. "Ý của anh là điều kiện của tôi kém, chỉ có thể chấp nhận hàng thứ cấp (second-hand), ví như anh sao?"

Vẻ mặt Lý Triển Vi liền biến sắc. "Bách Việt, lời này của em rất khó nghe!"

"Anh tùy tiện phê bình tôi thì không khó nghe sao? Ngài Lý, tôi cho anh biết, tôi, không, có, khả, năng, kết, giao, với, anh! Tôi không mượn anh vất vả quan tâm, tôi có giá trị hay không cũng không tới phiên anh bình luận, nói không khách khí một chút, anh cứ ôm tâm di;en"d/anl"qd tình chín bỏ làm mười như vậy, tuyệt đối không thể nào tìm được người bầu bạn lâu dài, bởi vì anh không tin tưởng giá trị của mình, đối phương cũng sẽ không coi trọng anh!"

Chợt, sau lưng một giọng nói nam cắt đứt lời cô.

"La tiểu thư, em từ chối cuộc hẹn ăn tối với anh, thì ra là có hẹn với vị này sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui