Bất kể là Mục Lăng uy hiếp hay cứng rắn, Cố Bình An đều phải ở lại tiểu biệt thự.
Trên danh nghĩa là chăm sóc hắn.
Cố Bình An một chút cũng không thấy, Mục Lăng cần chăm sóc ở chỗ nào.
Cửa tiểu biệt thự không bị khóa lại, nhưng cô cũng không có cách nào rời đi, chỉ có thể bị giam cầm ở bên trong tiểu biệt thự, phạm vi đi lại rộng nhất chính là hoa viên, Mục Lăng nhìn chằm chằm miếng băng gạc buồn cười trên đầu nói cái gì cũng không muốn ra ngoài, cho dù là đi tắm, hắn cũng không tình nguyện lắm. Càng làm cho Cố Bình An phiền muộn hơn là sau bữa sáng, Mục Lăng nói với Lâm quản gia và thím Lâm để cho bọn họ đi ra ngoài du lịch một chuyến, hắn có vợ chăm sóc, chắc chắn có thể ổn thỏa.
Lúc đó Lâm quản gia nghĩ thầm, đại thiếu gia, lúc chúng tôi trở lại, cậu xác định đầu của cậu sẽ không bị ném thành hai cái lỗ chứ?
Đương nhiên, Mục Lăng giả bộ cho bọn họ đi, bọn họ cũng vui vẻ đi ra ngoài du lịch, Mục Lăng ghét bỏ hai người bọn họ chướng mắt, vậy thì chắc chắn sẽ bỏ tiền ra cho bọn họ đi ra ngoài du lịch, còn mấy ngày thì phải xem tâm tình của Mục Lăng.
Cố Bình An vô cùng khó chịu, vì trong tiểu biệt thự chỉ còn lại cô và Mục Lăng.
Càng đáng hận hơn chính là, Mục Lăng gọi một cú điện thoại tới văn phòng thị trưởng, báo với Cố Vân, mấy ngày nay thân thể hắn khó chịu nên Cố Bình An ở lại chăm sóc, Cố Bình An chưa kịp nói một câu, hắn đã cúp điện thoại.
Cố Bình An giận không nhịn nổi, một giây sau Cố Vân đã gọi điện thoại tới, gây áp lực, cô không thể không nói là cô tự nguyện ở lại chăm sóc Mục Lăng.
Cố Vân nói lời ý vị sâu xa, "Bình An, con đối với Mục Lăng, đừng quá để bụng, nếu không sau này con sẽ rất bi thương."
Điểm này không cần Cố Vân nhắc nhở, cô vẫn luôn rõ ràng, nhưng mà, giờ khắc này cô cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể buồn buồn gật đầu, ba lo lắng cho cô cũng chỉ có thể xin lỗi, cũng không thể nói cho Cố Vân là cô đập Mục Lăng đến gần chết đi.
Việc này, cô không tình nguyện nói.
Nói ra, cũng chỉ làm Cố Vân lo lắng mà thôi.
"Tiểu nhân, không phải là anh đã nói sẽ không nói cho ba tôi rồi sao?" Một cú điện thoại, Cố Bình An lập tức tức giận.
Mục Lăng vô tội nói, "Em muốn ở lại chăm sóc anh, chung quy vẫn phải nói cho ba em biết một tiếng chứ, chẳng lẽ em muốn nói với ba em là em cùng bạn học đi du lịch mấy ngày sao?"
"Vậy cũng tốt hơn so với ở cùng anh."
"Tên lừa đảo."
"Nói ai lừa đảo?"
Mục Lăng giận, "Lão tử đói bụng, làm cơm đi."
"........" Cố Bình An từ nhỏ mười ngón tay không dính qua nước mùa xuân, trong nhà có vú, có mẹ, bản thân cô nào động tới một đầu ngón tay, tuy rằng Lâm Tú Lan luôn muốn dạy hai đứa con gái học nấu cơm, nhưng Cố Vân lại nói, ông nuôi con gái như bảo bối vậy, sao có thể gả cho người khác làm bảo mẫu? Hai con gái không cần học, không nuôi nổi các con, vậy thì đừng muốn cưới các con, vì lẽ đó Cố Bình An đến nay cũng không biết làm sao nấu cơm xào rau.
Bọn Tiểu Ngô cũng biến mất không thấy, giống như quyết tâm, ai ai cũng biến mất không thấy hình bóng.
Cố Bình An nói, "Gọi thức ăn ngoài không được sao?"
"Em thấy đầu của anh không, thức ăn ngoài nhiều mỡ như vậy, em cảm thấy có thể ăn được sao? Mục Lăng phản bác, "Đi xào cho anh một chút rau cải, ít dầu ít muối ít cay."
Cố Bình An rất muốn nói không, nhưng mà, bị Mục Lăng nhìn như thế, cô lại mạnh mẽ hơn không chịu thua.
Cô giận bước vào bếp, vào lúc cô đánh vỡ cái bát thứ ba, cuối cùng Mục Lăng cũng nhàn nhạt lên tiếng, "Mỗi một cái bát sứ nhà anh đều mang từ Châu u về, em không đền nổi đâu, bà xã, cận thận một chút, tránh cho bóp tiền giảm sút."
Cố Bình An buồn bực, "Miệng anh toàn kêu tôi là bà xã, đồ của anh không phải là đồ của tôi sao?"