Cố Bình An không nghĩ tới chính mình phải đi nấu cháo, trong lòng nhất thời không biết nói gì, Mục Lăng tình cờ chiếm được tiện nghi ở ngoài, một chút cũng không giúp đỡ, Cố Bình An giận không chỗ phát tiết, cũng không phải là cô muốn ăn, nhưng phải nấu cháo cho hắn, quả thực không có thiên lý.
"Nếu em sinh ở cổ đại, ai sẽ lấy em đây?"
"Tôi sinh ở cổ đại cũng là quý nữ nhà cao cửa rộng, dưới có một đống nô bộc tỳ nữ, không cần tôi phải ra tay."
"Anh phát hiện, bình thường miệng em không lưu loát lắm, nhưng ở cạnh anh lại vô cùng lưu loát."
"Bởi vì anh rất muốn bị mắng."
Cố Bình An liếc hắn một cái, ném một khúc xương tiếp tục nấu, lại coi lại vết thương trên đầu hắn một chút, cứ như vậy một chút dao động áy náy cũng biến mất. Đợi nãy giờ đúng nửa tiếng, cuối cùng cũng coi như có chút dáng vẻ của cháo, Cố Bình An bỏ một chút nấm hương vào, Mục Lăng trợn mắt ngoác mồm, "Em không cắt ra sao?"
"Cắt cái gì?"
"Nấm hương lớn như vậy em làm sao ăn cháo nấm hương?"
"Tôi thích." Cố Bình An nói thêm một câu, "Anh không thích ăn thì thôi."
Mục Lăng cảm thấy, hắn vẫn đúng là không thích ăn, cái thứ này ai nhai được, lại đợi nửa tiếng, cuối cùng cũng coi như xong xuôi, Mục Lăng ghét bỏ tránh nấm hương ra, nếm thử một miếng, trong nháy mắt liền nổi giận, "Một chút mùi vị cũng không có."
"Nói bậy, nhìn cũng rất ngon miệng mà." Cố Bình An phản bác.
Mục Lăng giận, ăn một miếng rồi đột nhiên nắm Cố Bình An, ngăn chặn môi cô, đem cháo trong miệng đút cho Cố Bình An, còn ngăn chặn để Cố Bình An nuốt xuống, không cho phép chảy ra chút nào.
Quả nhiên một chút vị cũng không có, chỉ có một cổ mùi thịt, muối cô cũng không cho vào.
Cố Bình An không kịp phản kháng đã bị Mục Lăng tóm chặt hôn, như Mục Lăng nói, hắn gần đây hôn cô đến nghiện, cô cảm giác được dục vọng của Mục Lăng đối với cô, vừa mạnh mẽ vừa nhiệt liệt, điều này làm cho Cố Bình An có chút sợ sệt.
Sớm muộn sẽ có một lần như vậy, nhưng cô không muốn Mục Lăng được lợi.
Có thể bảo vệ được một ngày, thì chính là một ngày.
Không thủ được, lại nói.
"Tôi sai rồi." Lưỡi Mục Lăng liếm môi một vòng, nói một câu ý vị sâu xa, "Mùi vị của cháo này, thực ra cũng không tệ lắm, nếu là Bình An có thể dùng miệng cho anh ăn như thế, vậy thì càng tốt rồi."
Cố Bình An thực sự không biết, lời mặt dày vô sỉ như vậy, Mục Lăng làm sao nói ra khỏi miệng đây.
Một chút ngại ngùng cũng không có.
Da mặt của hắn chắc chắn là tường thành xây lên.
"Tôi chỉ muốn bưng chén cháo này lên đổ hết vào mặt anh." Cố Bình An nói xong, đẩy Mục Lăng, chạy vào phòng bếp luộc mì, những cái khác không biết, nhưng mì thì Cố Bình An biết, cô bỏ một chút thịt, lại bỏ một quả trứng, một chút nấm hương, lần này cô biết cắt nấm hương, tuy tay chân vụng về, nhưng khá đẹp mắt, không cần tự mình bỏ gia vị, một bát mì thơm ngát ra lò.
Người đói bụng, cái gì cũng thơm, đặc biệt khi đói, mì càng thơm, Cố Bình An bưng mì ra phòng ăn ăn, Mục Lăng nghe âm thanh thỏa mãn của cô, nhất thời cảm thấy cháo này càng không có mùi vị.
"Anh cũng muốn."
Mục Lăng nói xong đi tới, trực tiếp đoạt lấy bát mì của Cố Bình An, ăn một cách thỏa mãn bát mì mà cô đã ăn qua, trong nháy mắt mặt Cố Bình An đỏ lên, "Đó là tôi đã ăn qua, anh có cảm thấy xấu hổ hay không hả?"
"Giả bộ đại gia khuê tú cái gì chứ, không biết đã nuốt bao nhiêu nước miếng, ăn qua thì làm sao nào?" Mục Lăng bất mãn nói.
Súyt chút nữa đã đem người ăn sạch hết, cơm thừa canh thừa thì tính là gì? Huống chi, thật sự rất ngon.