Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

"Bình An, nằm xuống."

Cố Bình An nghe ra sự nghiêm túc cùng lạnh lùng trong lời nói của anh, lại không có để ý chút nào, cô đang đau lòng, trốn trong thế giới của mình **** vết thương, đối với Mục Lăng, bịt tai không nghe. Mục Lăng đưa một tay ra, ấn đầu Cố Bình An, một giây sau, tiếng súng vang lên, một viên đạn bay thẳng vào thân xe. Mục Lăng nhìn rõ thấy người đàn ông trên xe máy móc ra một khẩu súng lục bắn về phía bọn họ.

Cô bị tiếng súng dọa đến kéo hồn về, sắc mặt Mục Lăng trầm như nước, "Nằm sấp xuống, đừng ngẩng đầu lên."

Anh đột nhiên tăng tốc, lao điên cuồng trên đường lớn ven biển. Chiếc xe này là Cố Bình An lái ra, tạm thời dùng để thay đi bộ, không có trang bị chống đạn, may mắn, bên trong xe có súng. Mục Lăng đưa tay lấy khẩu súng ra.

"Xảy ra chuyện gì?" Cố Bình An hỏi.

"Việc nhỏ."


Mục Lăng ở đảo này xưa nay cũng không phải là người phách lối, luôn âm thầm xử lý mọi chuyện, kẻ địch không nhiều, người biết anh cũng không nhiều cho nên mỗi lần tới đảo, anh hoàn toàn đơn giản nghỉ phép, nhưng cũng không đại biểu, anh không có ý thức đề phòng.

Hai chiếc xe máy đằng sau lái nhanh vô cùng, đồng thời rất nhẹ nhàng, đuổi theo không bỏ. Mục Lăng gần như lái theo kiểu hình chữ S, một đường né đạn của bọn họ nhưng cái này hình như không có chút tác dụng nào. Cố Bình An vẫn nghe thấy tiếng đạn bắn trên thân xe, vô cùng rõ ràng. Vừa mới cùng Mục Lăng hơn thua cũng đã tan thành mây khói, bất kỳ ân oán tình thù gì đặt trước sinh tử đều lộ ra sự vô nghĩa.

Một viên đạn phá vỡ cửa kính, mảnh vỡ bắn lên người Cố Bình An, mắt cô ướt đi trong phút chốc.

Tốc độ xe của Mục Lăng, lên đến 150, anh giơ một tay trống ra, vuốt đầu Cố Bình An, nhẹ nói, "Tin anh."

Trong nháy mắt tại tốc độ sinh tử, Cố Bình An ngẩng đầu nhìn anh, cách một tầng nước mắt mông lung, cô nhìn thấy ánh mắt Mục Lăng, tựa như ánh đèn xuyên qua bóng đêm thành phố, vụt sáng, yên lặng nhìn cô. Hoảng loạn trong lòng Cố Bình An, an tĩnh lại kỳ dị.


Nhịp tim như sấm.

Trong nháy mắt đó, phảng phất như anh là vị thần vững vàng không ngã trong sinh mệnh của cô.

Xe theo đuôi phía sau không dứt, dần dần, số lượng xe máy cũng tăng lên, khoảng chừng năm chiếc xe, tất cả hung thần ác sát đuổi theo phía sau. Dù sao Mục Lăng cũng từng sống trên đảo, vô cùng rõ ràng địa hình nơi này, xe đảo quanh một cái chạy về khu dân nghèo. Bất kỳ thành phố nào, cho dù là thành phố giàu có, cũng đều có cách biệt giàu nghèo. Đất nước này vừa thành lập, cơ sở hạ tầng cũng chưa hoàn thiện, vẫn còn một phần mười nhân khẩu sống trong cảnh nghèo khó, cần chính phủ trợ cấp sinh hoạt. Phía sau quảng trường phồn hoa, khu vực bọn họ sinh sống, là nhà ở san sát nhau, lít nha lít nhít, gần như không có đường đi.

Lúc xe sắp vào khu dân nghèo, Mục Lăng ném một quả lựu đạn ra ngoài xe. Cố Bình An chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng nổ lớn, sau đó là tiếng phanh xe đột ngột. Cô không thắt dây an toàn, suýt chút nữa ngã nhào về phía trước.

"Xuống xe."

Sống chết trước mắt, phản ứng của Cố Bình An cũng nhanh hơn, quả quyết xuống xe, anh túm một tay Cố Bình An, một đường tiến thẳng vào khu nhà thấp bé.

Dân số trên đảo không quá nhiều, diện tích đất liền cũng vô cùng nhỏ, còn lại không gì ngoài những khu vực vô giá trị lợi dụng, nên nhỏ càng thêm nhỏ, bởi vậy khu nhà ở này đặc biệt chặt hẹp. Địa thế lại là địa hình vùng núi, cao cao thấp thấp, khu khu vòng vòng, tất cả đều là nhà ở thấp bé, chỉ đủ một người đi, xe không thể lái vào khu vực này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận