Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Giọng của Mục Lăng tràn ngập nguy hiểm, Cố Bình An như con nai nhỏ đang chờ bị làm thịt, bị hắn khống chế, không thể động đậy, cô chỉ có thể nghe nửa hiểu nửa không những lời Mục Lăng nói, cái gì mà chạm vào nơi nào?

“Câm sao?” Tính tình người đàn ông này hiển nhiên không tốt lắm, Cố Bình An hoảng sợ, Mục Lăng lạnh lùng nhìn cô, ngón tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo ngủ trên cùng, Cố Bình An ý thức được cái gì, vội vàng giãy dụa, che hai tay ở trước ngực mình, khiếp sợ nhìn Mục Lăng.

Cô vừa mới bị Mục Phàm quấy rối, chẳng lẽ cô lại còn bị rơi vào tay Mục Lăng sao?

“Sợ? Nếu sợ thì em đến nơi đó làm gì? Hửm?” Ngữ khí của Mục Lăng không được tốt cho lắm.

Cố Bình An lúng túng: “Sau này tôi sẽ không tới nữa.”

Nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, Mục Lăng thật sự cũng không có ý định ăn cô ngay bây giờ, tương lai còn dài, muốn Cố Bình An, đó là một chuyện rất đơn giản, “Em nhớ kỹ cho anh, em là người phụ nữ của anh, nếu em dám ở bên ngoài cho anh đội nón xanh, cận thận anh sẽ giết chết em.”

Lời này tuyệt đối không phải đe dọa, nhưng Cố Bình An lại cười lên.

Mục Lăng khó chịu hỏi, “Em cười cái gì?”

Cố Bình An càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, cười càng vui vẻ, Mục Lăng thầm nghĩ, cô nhóc này điên rồi sao?

“Mặt sưng phù như cái đầu heo rồi, còn cười thành cái bộ dáng như này, xấu muốn chết.” Mục Lăng ác độc tiến hành công kích nhân sinh, xem cô như một lũ vi khuẩn, buông cô ra, Cố Bình An ngồi dậy, kéo lại vạt áo, muốn rời khỏi chỗ Mục Lăng, lại bị hắn gắt gao mà ấn xuống bên người.

Cố Bình An nói, “Mục Lăng, anh thật nực cười, tôi từ lúc nào đã biến thành người phụ nữ của anh? Coi như là anh và tôi đã đính hôn, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ là một cuộc hôn nhân giả dối mà thôi, tôi muốn ở bên cạnh ai, anh không quản được, anh ở cùng ai tôi cũng không quản được.”

Cuộc hôn nhân này đã định sẵn sẽ luôn là như thế.

Mục Lăng nhíu mày, “Cố Bình An, hình như em không hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân thì phải, em cảm thấy em có đủ tư cách nói điều kiện với anh sao?”

“Tôi có!” Cố Bình An trầm giọng nói, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, phiền đến mức cô chỉ lo chạy trốn, né tránh, đều không bình tĩnh suy nghĩ lại cách ứng phó ra sao, Mục Lăng thực sự đáng sợ, nhưng không phải là cô không có biện pháp nào, “Chọc tới tôi, cùng lắm là tôi bỏ đi luôn, nếu không đi được, anh muốn cái mạng này, thì cũng có cái gì đáng sợ, anh tưởng cả đời này tôi phải làm con rối của anh sao, nằm mơ đi.”

Tính Cố Bình An rất quyết liệt, Mục Lăng tiếp xúc một ngày đã nhìn thấu, cô nhóc này nếu nóng nảy, thực sự là chuyện gì cũng có thể làm được, lấy cái gạt tàn thuốc kia đánh cho Mục Phàm một mặt đầy máu, ra tay một chút cũng không lưu tình, hắn cũng cảm thấy có chút đau.

“Em sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, em chết hay không cũng không quan trọng, em còn có một em gái thế thân giúp em.” Mục Lăng nhẹ nhàng, làm sống lưng Cố Bình An một trận ngứa ngáy, sau khi cô chết, còn có một em gái thế thân?

Đây là cái thù oán gì đây? Cô không nhớ rõ nhà cô với Mục Lăng có thâm thù đại hận gì, sao mà ngữ khí của Mục Lăng lại chứa đầy thù hận như vậy?

Từ lúc mới bắt đầu, chính là một cái bẫy sao?

“Anh có thù oán gì với nhà tôi?”

Trong nháy mắt gương mặt Mục Lăng trầm xuống, Cố Bình An thông minh ngoài dự tính của hắn, hắn vốn tưởng rằng cô nhóc này chỉ có chút miệng mồm lanh lợi, tâm tư xoay chuyển nhanh, không ngờ tới lại nhạy cảm như vậy, hơn nữa, lại thông minh như vậy.

Xưa nay hắn không hề thích người phụ nữ thông minh chút nào.

“Em nói xem?” Mục Lăng cười lạnh, bóp lấy cằm nhỏ của Cố Bình An, giọng nói tràn ngập uy hiếp, “Đừng vọng tưởng bàn điều kiện với anh, em không đủ tư cách, anh bóp chết em, còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, hiểu không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui