Cố Bình An rất chắc chắn mình đã nghe được Dương Sâm nói cái gì, tâm tình thật lâu không thể khôi phục lại, trong lòng một cổ cảm xúc mãnh liệt đang thiêu đốt, rồi lại tuyệt vọng, đã đến thời điểm không cách nào cứu vãn được nữa rồi, Dương Sâm mới nói, đi theo anh đi.
Đi nơi nào?
Bọn họ có thể đi chỗ nào, tại sao phải đi theo hắn?
“Tại sao?” Cố Bình An nghe được giọng khàn khàn của chính mình.
Dương Sâm nói, “Em không muốn gả cho Mục Lăng, tại sao phải gả cho hắn, đi theo anh không được sao?”
Nước mắt Cố Bình An rơi xuống, “Em là một cô gái vẫn luôn theo đuổi anh, bị người ta nói không biết xấu hổ, không tự lượng sức mình, kẹo mạch nha, nhưng em đều nhịn không nói gì, bởi vì em yêu anh, em cũng thực sự đã làm một số chuyện khiến anh chán ghét. Anh nói những lời khó nghe kia với em, em cũng không chú ý, bởi vì em thực sự quá lơ là, chuyện đến nước này, ngay cả một câu nói thích em, anh cũng cảm thấy khó khăn đến vậy sao? Chắc có lẽ, anh chỉ là tội nghiệp em, vậy thì không cần thiết.”
Sư huynh, mở miệng nói một câu yêu thực sự khó khăn như vậy sao?
Nếu như chỉ là tội nghiệp, vậy thì không cần thiết, giả bộ làm dáng vẻ thích cô, việc này chỉ càng làm cho cô thương tâm và đau khổ hơn mà thôi.
“Cố Bình An….” Dương Sâm ẩn nhẫn cắn răng, “Đến cùng là em có đi theo anh hay không, chuyện lúc trước, cũng không quan trọng, anh mang em rời khỏi thành phố S, anh đã tốt nghiệp, có đầy đủ năng lực nuôi sống em, chăm sóc em rồi.”
“Nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp, em còn có người nhà.” Cố Bình An nói, “Em không gả thì em gái em sẽ bị gả.”
Nếu như nói sớm một chút thì tốt rồi.
Tại sao lại là đêm nay nói? Cô vừa quyết định gả cho Mục Lăng, để ba mẹ yên tâm, để em gái bình an đi du học, ít nhất một trong hai chị em Cố gia, vẫn có một người có cuộc sống tự do theo ý muốn của mình, sống hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Nếu như cô đi theo Dương Sâm rồi, cô có thể xác định, cô sẽ không hạnh phúc, em gái ở lại thành phố S, bị Mục Lăng bắt nạt, cũng sẽ không hạnh phúc, cả nhà bọn họ cũng đều sẽ không hạnh phúc, cô rất thương bản thân mình, nhưng sẽ không ích kỷ như vậy.
“Ý của em là nói, em không muốn đi theo anh, thật sao?”
“Không còn kịp.”
Cô vừa muốn giải thích, nhưng Dương Sâm đã cúp điện thoại, cô kinh ngạc mà nghe âm thanh khó nghe trong điện thoại, không nhịn được cười khổ, ngay cả một câu giải thích của cô cũng không muốn nghe, Dương Sâm chắc chắn cho rằng cô không thể chờ đợi được nữa muốn gả cho Mục Lăng, dù sao ở bên trong quan niệm của Dương Sâm, cô chính là một người phụ nữ như vậy, đã như vậy, cô cũng không hiểu nổi, tại sao hắn lại còn muốn gọi cuộc điện thoại này đây? Làm điều thừa.
Nếu như thích cô, tại sao lại nói nhiều lời khó nghe với cô đến như vậy, tổn thương lòng cô, gọi điện thoại, nhưng dũng khí nói một câu thích cũng không có, cần gì phải như vậy?
Cô lại ngu xuẩn mong đợi cái gì đây?
Chuyện này thì không nên chờ mong bất cứ điều gì, bản thân cô ngu xuẩn, nhìn không hiểu, chỉ đến thế mà thôi.
Dương Sâm có ý gì, không quan trọng, dù sao cũng không liên quan đến cô, hắn thích cô cũng được, không thích cũng được, kết thúc đoạn thầm mến không căm hận này, để nó trở thành bí mật vùi sâu trong lòng cô, cô cũng không biết, cô cần thời gian bao lâu mới có thể quên được Dương Sâm nữa, nhưng thời gian là thuốc chữa tình cảm hay nhất, một ngày nào đó, cô sẽ quên, cô có thể quên.
Trong lòng không ngừng an ủi mình, nhưng vẫn đau khổ, Cố Bình An ôm hai chân mình lại, cúi đầu khóc lớn.
Cận thận mà khóc một hồi.
Tế cô không kịp yêu người mình yêu.
Tế cô rời xa sung sướng.