Chồng Yêu! Khi Tình Yêu Lan Bí Mật Tan Biến!


Hải Thành là một thành phố ven biển phía Nam có nền kinh tế phát triển.

Đại học Hải Thành vốn đã rất nổi tiếng trong giới con em quan chức cao cấp.

Cứ vào dịp khai giảng hằng năm, sẽ có rất nhiều loại ô tô sang trọng đậu trước cổng trường, chỉ thế thôi cũng đủ cho thấy danh tiếng của ngôi trường này.

-"Reng..reng..."

Khi chuông tan học vang lên, sinh viên lũ lượt rời khỏi lớp, lấp đầy khuôn viên yên tĩnh bằng sự đông đúc và náo nhiệt.

Lâm Tĩnh rời khỏi lớp học, đem những lá thư tình trên tay vứt vội vào sọt rác.

Bất kể khi nào tham dự tiết môn đại cương, các bạn trai khoa khác vẫn sẽ tán tỉnh cô theo kiểu lạc hậu thế này.

Lâm Tĩnh sở hữu một khuôn mặt rất xinh đẹp, rạng rỡ, nhất là đôi mắt.

Đôi mắt ấy thật thanh tịnh, vô cùng trong sáng và thuần khiết.

Bất kì ai, mỗi khi nhìn vào mắt Lâm Tĩnh đều sẽ thư giãn, bình yên đến lạ.

Không chỉ vậy, Lâm Tĩnh còn có một nụ cười hiền, mềm mại như thơ.

Đôi môi anh đào căng mọng, gợi lên cảm giác tươi mới, ngon ngọt.

Còn cả mái tóc dài xoăn lọn bóng mượt; quả thật cũng góp phần tô điểm cho vẻ đẹp của cô thêm rực rõ.

Cô vừa rời khỏi lớp học vài bước, điện thoại liền vang lên: "Alo, Minh Tông, có việc gì không?"

“Tiểu Tĩnh, tớ nhớ cậu nhiều lắm.” Minh Tông ở đầu dây bên kia đáp.

Câu nói tình cảm này sưởi ấm trái tim Lâm Tĩnh, mặt cô đỏ bừng, có chút ngượng ngùng: “Cậu ...Có chuyện gì hả ? ".

---
Minh Tông và Lâm Tĩnh là bạn học cấp 3.

Một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cả hai người đều vui vẻ.

Họ uống rượu.

Anh hát bài "Like You" trong khi ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô nhưng cô lại ngượng ngùng né tránh.

Sau khi hát xong, anh tiến đến bên cô, nắm tay cô và nhẹ nhàng bày tỏ “Tiểu Tĩnh, tớ thích cậu nhiều lắm, cậu có thể làm bạn gái của tớ được không?”

Cô nhìn chăm chú vào mắt anh một lúc, cảm nhận được mồ hôi trên lòng bàn tay đang lo lắng của anh, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được." Anh mừng rỡ ôm cô vào lòng: “Tiểu Tĩnh, tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu.”

Kết quả là sau đó họ hình thành một mối quan hệ lãng mạn, họ cùng đỗ vào cùng một trường đại học, nhưng lại không học cùng chuyên ngành nên học viện cũng khá xa nhau.

Hiện tại họ đã là sinh viên năm hai thế nhưng ngoại trừ kì nghỉ đông, nghỉ hè và khi về nhà thăm gia đình, họ dường như dành rất ít thời gian bên nhau.

“Chúng ta hãy cùng ăn cơm và xem phim nhé.” Minh Tông cười khẽ, nhớ lại lần trước cô nói với anh muốn xem phim, vừa lúc chiều nay anh cũng đang rảnh.

“Được.” Cô gật đầu, rồi nhẹ nhàng vén lọn tóc dài rũ bên mặt ra sau tai, để lộ vành tai thanh tú trắng như tuyết.
“Vậy lát nữa gặp nhé.”
“Ừm” Lâm Tĩnh cười đáp, dịu dàng như bông lê trắng ưu nhã nở rộ đầu cành.

Sau khi kết thúc chuyện trò xong, Lâm Tĩnh ngước mắt nhìn liền thấy cô bạn thân Thẩm Giai Liên cùng ký túc xá của mình hai tay ôm sách vở, lơ đãng bước đi trên đường mòn cạnh khuôn viên trường.

Lâm Tĩnh chạy tới, vỗ nhẹ vai, liền làm cô gái kia bị doạ cho nhảy một cái, vỗ vỗ tim mắng: " Tiểu Tĩnh, lần sau đừng đuổi theo ngươi khác như vậy, dọa tớ sợ muốn chết."

"Giai Liên, mình không định dọa cậu." Lâm Tĩnh giải thích: " Sao mấy ngày nay nhìn cậu lúc nào cũng buồn bã, cứ như mất đi tinh thần vậy.

Tớ còn đang nghĩ...!"Có phải cậu đang tương tư anh chàng nào rồi phải không? ".

Giai Liên nghe xong, đôi mắt liền buồn bã, rồi lại yên lặng nhìn qua Lâm Tĩnh một hồi lâu, mới cảm thán nói: "Xem ra tớ cũng nên giống như cậu tìm một người bạn trai để làm cuộc sống đại học đỡ nhàm chán, rồi cùng ăn cơm, học hành, dạo chơi, coi phim, chơi tennis.

.....!Có như vậy thì mới không lãng phí tuổi trẻ.

"

Lâm Tĩnh cùng cô bạn sóng vai đi dạo dọc con đường nhỏ cạnh sân trường, cô đồng tình: "Vậy thì dũng cảm theo đuổi tình yêu thôi nè."

"Bản cô nương muốn tìm một người bạn trai nhất định phải là người học giỏi lại soái khí, sở hữu vóc dáng cân đối, thông minh, hấp dẫn và đam mê thể thao, là bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều thiếu nữ, tớ muốn để tất cả họ đều phải ghen tỵ với tớ." Nói đến đây Giai Liên trước mắt tựa hồ xuất hiện hình dáng một nam tử ưu tú, ánh mắt cũng theo đó nổi lên nhu hòa cùng tơ vương, bên môi cũng giương lên một ý cười thiếu nữ.

Thẩm Giai Liên là một cô gái vô cùng ngọt ngào xinh xắn, với đôi lông mày cong cong, đôi mắt hạnh nhân to tròn, lông mi dài nhấp nháy, và làn da trắng nõn không tì vết để lộ ra chút phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi kiều nộn như cánh hoa hồng tiên diễm ướt át.

Mái tóc dài buông xõa tự nhiên ngang vai, phần đuôi tóc được uốn xoăn ngọt ngào càng làm tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết của cô.

Cô khoác lên mình một bộ váy liền thân màu hồng nhạt ,toàn thân tỏa ra mùi thơm dễ chịu.

Tựa như một viên đường, dần dần tan trong lòng người.

Lâm Tĩnh quan sát dáng vẻ dịu dàng, e lệ như đang yêu của cô bạn, tựa như đóa hoa mới chớm nở bèn hỏi: "Giai Liên, cậu chẳng lẽ thầm thích ai rồi?"

Ánh mắt Giai Liên bắt gặp ánh mắt của Lâm Tĩnh, dễ dàng thừa nhận, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái trẻ vẫn không giấu được sự ngượng ngùng: “ Tiểu Tĩnh, tớ tìm được người mình thích rồi.” Đôi mắt của cô ấy dường như đang trở nên lấp lánh khi nói về người mình yêu thích.

"Anh ấy thực sự là một học sinh xuất sắc của Học viện Thương Mại.

Lần trước tớ đến đó chỉ vì tò mò muốn biết anh ấy thật sự ngoài đời sẽ như nào.

Đâu ngờ chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn bộ trái tim của tớ đã bị anh ấy cướp mất, tớ mất ăn mất ngủ, cơ thể ngày càng tiều tụy.

Cô gái tự giễu cợt mình, nhưng một giây sau liền lấy lại được tự tin, vầng trán phóng động lòng người, giống như nụ hoa tường vi đua nhau nở rực rỡ: "Tiểu Tĩnh, tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn thổ lộ, làm vậy mới phù hợp cá tính của tớ, tớ tuyệt đối sẽ không sợ đầu sợ đuôi.

Huống hồ thanh xuân không sợ thất bại, thất bại cũng có thể xảy ra, nhưng không sao cả vì tớ có nhiệt huyết."

Cậu có thể lạc quan như vậy tớ rất vui! Lâm Tĩnh mỉm cười cổ vũ bạn thân.

“Hơn nữa, một cô gái như cậu, người gặp người yêu, tớ tin là khi anh ta biết điều này sẽ vui mừng còn không kịp" .

Giai Liên gật gật đầu rồi nắm lấy bàn tay của Lâm Tĩnh nói: "Tiểu Tĩnh tốt của tớ, cậu phải giúp tớ một việc."


Hàng lông mi dày của Lâm Tĩnh khẽ động, đôi mắt trong sáng như nước lấp lánh, đen trắng rõ ràng: “Chỉ cần có thể giúp được cậu, tớ sẽ tận lực giải quyết vấn đề."

"Đây là do chính cậu nói, không được đổi ý đó!".

Ánh mắt Giai Liên phát sáng, lập tức cảm thấy thấy được hi vọng, liền ghé sát vào tai của Lâm Tĩnh nói nhỏ, nhưng điều Giai Liên nói lại khiến khuôn mặt ngây thơ của Lâm Tĩnh đỏ bừng, như một bông hoa xinh đẹp, quyến rũ nở rộ vào một ngày mùa xuân, mỹ lệ mê người.

Lông mi dài của Lâm Tĩnh rung động, đôi lông mày nhăn nhăn, rất là khó xử: "Cậu bảo tớ thay cậu đi tỏ tình với anh ta? Làm như vậy thật sự không tốt đâu, không khéo anh ta cảm thấy cậu không có thành ý mà không chấp nhận, như vậy không phải là quá đáng tiếc sao?"

Nhưng Thẩm Giai Liên không buông cô ra, lắc lắc cánh tay cô lấy lòng: "Tiểu Tĩnh, tớ sợ vừa nhìn thấy anh ấy liền ngất xỉu.

Tớ căn bản không thể cùng anh ấy tỏ tình? Trong khoảng thời gian này, tớ không thể ăn hay ngủ.

Cậu nhẫn tâm muốn nhìn tớ tiếp tục giảm cân à? Nếu cậu giúp tớ, đó chỉ là một sự hy sinh nhỏ.

Hạnh phúc của cuộc đời tớ hoàn toàn phụ thuộc vào cậu.

Cậu có chịu được khi nhìn thấy tớ không hạnh phúc không?

Lâm Tĩnh bị vẻ mặt bi thương cùng giọng điệu cầu xin của Giai Liên làm mềm lòng, cô chỉ có thể cụp mi xuống, gật đầu: “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”

“Tiểu Tĩnh, cậu thật tốt.” Giai Liên vui vẻ ôm Lâm Tĩnh, nở nụ cười rạng rỡ, như nhìn thấy nụ cười ấm áp của người yêu, “Tớ đi mua quà, bây giờ tớ có thể gặp anh ấy được không?” , "Đi nào.

"

Sau đó, Giai Liên kéo Lâm Tĩnh đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường.

Ánh nắng vàng xuyên qua tán lá rậm rạp hai bên, rơi xuống mặt đất giữa hai người.

Rất đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tĩnh đến Học viên Thương Mại miền Nam với món quà do Giai Liên tặng.

Tháng 9, gió mát thổi qua những hàng hoa trên lối đi rợp bóng cây, những cánh hoa trắng đung đưa trong gió, hương thơm nhẹ nhàng, sảng khoái.

Lâm Tĩnh đi trên con đường rải sỏi, càng đến gần địa điểm, cô càng cau mày, dùng răng cắn chặt môi dưới mềm mại, trông rất xấu hổ.

Nhưng vì cô ấy đã hứa với Giai Liên sẽ giúp đỡ nên làm sao cô ấy có thể trốn thoát trước trận chiến?

Giai Liên đã yêu thầm một sinh viên đứng đầu Học viện Thương Mại tên là Cố Hạo Thần.

Người ta nói rằng anh ấy học giỏi và giỏi thể thao.

Tuy nhiên, anh đã độc thân suốt 4 năm đại học và chưa từng hẹn hò với một cô gái nào.

Giai Liên cũng sợ lời tỏ tình của mình sẽ bị anh từ chối nên đã nghĩ ra cách để Lâm Tĩnh thay mặt mình bày tỏ tình yêu với Cố Hạo Thần, cho dù có bị từ chối, cô cũng sẽ không xấu hổ hay khóc trước mặt anh ấy.

Suy cho cùng, con gái cũng có lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh của riêng mình và sợ mất đi những điều đó.


Lâm Tĩnh cũng hiểu bạn mình đang làm gì.

Hai bên đường là những luống hoa, ở giữa trồng những cây cổ thụ cao lớn rậm rạp, lá rậm rạp như những chiếc ô khổng lồ.

Bên cạnh cây cổ thụ là một ngôi đình hình bát giác, xung quanh là hoa lá.

Lâm Tĩnh đang tựa vào cây cột, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bên cạnh là cô gái với mái tóc tết, hai người được bao quanh bởi màu xanh tươi tốt, xung quanh nhuộm màu ánh sáng đẹp nhất của buổi sáng.

Cô gái cầm chiếc bánh ngọt ngào cầu kỳ trên tay, cầu xin anh nhận lấy với ánh mắt đầy hy vọng: "Cố Hạo Thần, em muốn anh làm bạn trai của em.

Đây là bánh anh đào em tự tay làm.

Mong anh ăn một miếng nhé".

Lâm Tĩnh đứng cách hai người mười mét có thể nhìn thấy rõ sự khao khát trong mắt cô gái và sự thờ ơ trong mắt chàng trai.

“Tôi không thích đồ ngọt, cảm ơn.” Anh im lặng một lúc rồi lịch sự từ chối.


"Ồ..." Cô gái ánh mắt tối sầm, lại hỏi: "Vậy anh thích ăn gì? Nói cho em biết, em sẽ làm lại."

"Em không cần phải chịu đựng vì tôi nhiều như vậy..." Anh cau mày bất lực.

“Nhưng em sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh.” Đôi mắt trong sáng của cô gái lộ ra vẻ đau đớn, “Xin anh đừng từ chối em có được không?

"Em nên tìm một người đàn ông thích em, trân trọng em và yêu em như thể một công chúa.

Nếu anh không thể trao nó cho em thì nó không thích hợp với em.".

Cố Hạo Thần nói một cách chân thành, không chút giễu cợt, "Anh chúc em hạnh phúc."

Cô gái cắn môi, rưng rưng nước mắt, quay người bỏ chạy nhưng vô tình đụng phải Lâm Tĩnh đang đứng đó nhìn cảnh khó xử.

Kết quả là chiếc bánh trên tay cô gái rơi xuống đất biến thành một đống bùn, một phần dính vào góc quần áo và mũi giày của Lâm Tĩnh.

Nhưng cô gái không quan tâm đến điều này và bỏ chạy để ngăn anh nhìn thấy sự bối rối của mình, thế nhưng Lâm Tĩnh đã nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt cô gái.


Tình yêu quả thực là vũ khí dễ làm tổn thương trái tim nhất trên đời.


Nhìn bóng lưng cô gái, cô sợ Giai Liên sẽ bị tổn thương như thế này nhưng cô vẫn cố gắng quay lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.


Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong sáng và thuần khiết ẩn dưới hàng lông mi dày và mảnh, giống như một làn sóng trong xanh với những gợn sóng nhẹ nhàng.

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên đôi môi anh đào mềm mại, trong sáng như thơ.

Nó tươi mát như mùi hương hoa nhẹ nhàng này, vương vấn quanh bạn như không có gì, đó là điều say đắm nhất.

Lâm Tĩnh bước đến thu hút sự chú ý của Cố Hạo Thần, nhướng mày nói: "Anh là sinh viên lớp 1 năm cuối Học viện Thương Mại Cố Hạo Thần phải không?"

"Cô là ai?" Cố Hạo Thần lãnh đạm nhìn, khí chất phi phàm.

"Em là Lâm Tĩnh, bạn cùng lớp với Thẩm Giai Liên, trong lớp sinh viên năm hai Khoa Thiết kế Thời trang."

Lâm Tĩnh nhấn mạnh tên "Giai Liên" và ngước mắt nhìn về phía chàng trai trầm lặng và đẹp trai trước mặt cô.


Đường nét hoàn hảo và góc cạnh của anh, lông mày sắc sảo, đôi mắt đen như chì giống như biển sâu, ấm áp và rộng lớn, nhưng lại ẩn chứa một sự sắc bén dưới đáy hồ lạnh lẽo không thể phớt lờ.

Sơ mi trắng kết hợp với quần jeans xanh trông rất sạch sẽ và trẻ trung.

"Em muốn cái gì ở tôi?" Cố Hạo Thần thu hồi ánh mắt, rơi vào một vùng màu xanh lá cây.

Cô mở túi, lấy ra những thứ Giai Liên bảo cô đưa, sau đó đưa sôcôla và thiệp trong tay về phía trước: “Đây là tâm ý của Giai Liên, xin hãy nhận lấy.”

Lông mày đen rậm của anh hơi nhíu lại, ánh mắt trống rỗng, anh căn bản không có ấn tượng gì với người có cái tên này.

Quả nhiên, câu trả lời của anh đã xác nhận suy đoán của Lâm Tĩnh: "Tôi không biết người này."

Lâm Tĩnh ngước mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Chẳng trách Thẩm Giai Liên lại si tình:

“Bây giờ không quen cũng không sao.

Sau này sẽ dần dần quen.

Đây là món quà cô ấy nhờ em tặng cho anh, được không?"

Cô dang tay ra, đưa món quà mà Giai Liên đã tặng cho anh.

Ánh mắt anh rơi vào hộp quà được gói rất tinh xảo, bên trên còn thắt một chiếc nơ màu hồng.

Anh hơi nhướng đôi mày rậm, nhưng ánh mắt lại cẩn thận quét qua đôi lông mày trần của cô, anh chỉ lấy tấm thiệp ra, mở ra thì thấy đó là một bức thư tỏ tình, rồi đưa lại cho cô: “Nội dung trong này chắc chắn là viết cho tôi.

Tuy vậy, chỉ khi đọc nó lên, mới tỏ rõ sự chân thành."


------Lạc đề-----

Bài mới mở nhé các bạn nhanh tay xem, sưu tầm, ủng hộ cho mình nhé.

Bài viết này đi từ trường đến nơi làm việc, từ tuổi trẻ đến hôn nhân, từ tình yêu bí mật đến tình yêu điên cuồng, có đam mê, ham muốn, níu kéo và hành trình tình yêu của Cô bé quàng khăn đỏ, bề ngoài mềm mại nhưng mạnh mẽ bên trong, và con sói đuôi to ranh mãnh, xảo quyệt.

Tuổi trẻ chỉ trải qua một lần và không thể lặp lại.

Mỗi cô gái nên là một cô công chúa, và luôn có một chàng hoàng tử mang đến cho cô ấy hạnh phúc âm thầm chờ đợi phía sau.

Bạn ơi, đam mê tuổi trẻ của bạn ở đâu? Nếu muốn tìm lại sự sôi nổi đã mất từ lâu của tuổi trẻ thì nhất định không được bỏ lỡ.
















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận