Chồng Yêu! Khi Tình Yêu Lan Bí Mật Tan Biến!


Cố Hạo Thần bị Lâm Tĩnh tát một cái rất mạnh vào gò má phải, làm cho vùng da chuyển từ trắng thành đỏ ửng rõ rệt.

Nhưng anh lại tỏ ra không quan tâm, thậm chí còn không hề động vào vùng da đỏ phát sưng trên mặt mình.

Lâm Tĩnh cảm thấy lòng bàn tay mình tê dại, toàn bộ cánh tay đều đau nhức vì đã dùng quá nhiều sức lực để tát anh.

Cú tát kia đã được thực hiện bằng toàn bộ sức mạnh của cô.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vô cảm của Cố Hạo Thần, trong lòng cô lóe lên một chút sợ hãi, cô lùi lại hai bước đến đầu giường và nói: "Anh đi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Đôi tay cô run rẩy khi cố gắng chỉnh trang lại y phục.

Bên cạnh sự tức giận, cô cũng khá sợ hãi Cố Hạo Thần.

"Em thực sự nghĩ rằng tôi có thể làm như vậy sao?" Giọng nói lạnh lùng và mạnh mẽ của anh phát ra nhưng vẫn lộ ra sự dịu dàng đặc biệt dành cho cô.

"Chính mắt tôi đã chứng kiến việc đó.

Làm sao có thể phủ nhận được điều đó chứ?" Lâm Tĩnh nhớ lại việc anh vừa cưỡng hôn cô sáng nay, ấn tượng của cô về anh hoàn toàn khác.

"Chỉ có anh và tôi trong căn phòng này.

Không ai khác.

Hơn nữa, người như anh thì có việc gì anh không dám làm cơ chứ!"

Có phải anh đã cưỡng hôn cô lần đầu gặp và sau đó lại muốn quan hệ trong khi cô say rượu? Tại sao cô luôn bị anh bắt nạt? Dù sao thì cô cũng sẽ không tin anh.

"Tôi nói thật, tôi không làm gì quá đáng," Cố Hạo Thần đối mặt với sự nghi ngờ của cô, giải thích thành thật, nhưng anh vẫn chẳng thể giành được lòng tin của Lâm Tĩnh, trong mắt cô, anh vẫn thấy sự khinh bỉ châm chọc.

"Cố Hạo Thần, liệu tôi có đáng nhận lấy cách đối xử như vậy từ anh không? Anh có biết những việc như vậy đối với phụ nữ là tàn nhẫn và khiến họ đau đớn nhất không?" Lâm Tĩnh cắn môi, ôm lấy chính mình và cố kìm nước mắt.


Cố Hạo Thần nhìn thấy đôi mắt của cô chứa đầy những tinh thể nước tinh xảo, hàng mi dày ướt đẫm, tạo nên vẻ đáng thương như sắp khóc.

Nó khiến mọi người muốn bảo vệ và trân trọng cô.

Anh bất lực lắc đầu, hít một hơi dài, mím môi mỏng, điều chỉnh cảm xúc và suy nghĩ, giọng điệu rất mềm mại, nhẹ nhàng như làn gió xuân, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu:

“Tôi hiểu tất cả những điều này.

Vì vậy tôi tuyệt đối sẽ không để em chịu tổn thương dù chỉ một chút.

Tôi cũng biết hành động của tôi sáng nay đã để lại ấn tượng xấu trong lòng em, nhưng tôi hứa tôi sẽ không bao giờ làm điều đó.

Nếu em không tin lời tôi nói, tôi có thể chịu trách nhiệm với em.

Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ cưới em!”.

Khi thốt ra lời hứa đó, anh hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, không hề chiếu lệ.

Lâm Tĩnh đang khóc vì đau buồn, bỗng nhiên dừng mọi hành động khi nghe anh nói.

"Sau khi tốt nghiệp, nếu em muốn, anh sẽ cưới em."
Bởi vì bạn trai Minh Tông của cô cũng đã từng nói với cô rằng họ sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Khoảnh khắc khi nghe được lời này, cô đã hạnh phúc biết nhường nào.

"Cố Hạo Thần, anh nghe kỹ đây, tôi sẽ không bao giờ cưới anh.

Bởi vì tôi đã có bạn trai nên người tôi thích là anh ấy, người tôi muốn cưới cũng chính là anh ấy."

Anh khẽ mỉm cười dịu dàng, không hề để ý điều cô nói, mà chỉ đang nghĩ cách cô hôn anh sáng nay thật sự rất đáng yêu.


"Thật sao?" Cố Hạo Thần nụ cười dưới khóe mắt tiếp tục mở rộng.

"Em đã không muốn gả cho anh, vậy tại sao lại nói anh đã làm điều quá đáng với em? Anh giải thích cũng không tin.

Hay là em nói vậy chỉ để bắt anh phải chịu trách nhiệm, phải không? Anh biết anh luôn được các bạn nữ yêu thích, nhưng anh khá là thích cách theo đuổi đặc biệt này của em đó"

"Ai...!ai thích anh? Cố Hạo Thần, anh đừng đính vàng lên mặt nữa." Lâm Tĩnh lắp bắp nói:

"Tôi nói cho anh biết, tôi hy vọng sau này sẽ không gặp lại anh nữa, vì nếu chúng ta gặp nhau, sẽ chẳng có chuyện gì tốt xảy ra cả.
"Em."
Xem ra anh phải chứng minh mình vô tội thì cô mới chịu thay đổi cách nhìn về anh: “Anh nhìn thấy bạn tốt Thẩm Giai Liên của em ở trong quán bar, cô ấy có thể chứng minh rằng em không phải bị anh dẫn đi.”

Anh không muốn nhắc đến Thẩm Giai Liên, nhưng cô ta là nhân chứng duy nhất.

Lâm Tĩnh mở to đôi mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trong veo và sáng ngời, không hề có dấu vết tục tĩu hay báng bổ.

Cô thực sự đã hiểu lầm anh sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi anh đang cởi cúc áo của cô.

Nghĩ đến đây, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cô vẫn không thể tin được lời nói của anh.

"Giai Liên?" Lâm Tĩnh xoa xoa cái trán đau nhức của mình.

Cô đi uống rượu với Thẩm Giai Liên nhưng không uống nhiều nên say khướt.
"Cô ấy có ổn không? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cô ấy ổn hơn em." Cố Hạo Thần không ngờ lại cô quan tâm nhiều đến Thẩm Giai Liên như vậy, so với Thẩm Giai Liên thì cô quá tốt bụng.

Nhưng có vẻ như cô bạn kia của em không thích em cho lắm?


"Anh đang nói bậy!" Lâm Tĩnh không suy nghĩ buột miệng, phủ nhận Cố Hạo Thần, "Giai Liên buồn vì bị anh từ chối, cho nên cô ấy mới đến quán bar uống say, cũng vì thế mà tôi mới rơi vào hoàn cảnh này.

Tất cả đều bắt nguồn từ anh.”

"Anh cũng biết hiện tại dù nói cái gì em đều sẽ không tin, nhưng chỉ cần em không có việc gì, anh có phải chịu chút hiểu lầm cũng không sao, thời gian sẽ nói lên tất cả."

" Lâm Tinh không để ý đến anh, vuốt thẳng nếp quần áo, cô bước ra khỏi giường, Cố Hảo Thần muốn giúp cô nhưng bị cô đẩy tay ra
một cách tàn nhẫn, cô cố gắng bước chậm về phía cửa.

Cố Hạo Thần không nói nhiều, đi theo phía sau cô, giữ khoảng cách.

Hai người cứ như vậy đi đến sảnh khách sạn.

Cố Hạo Thần dường như nghĩ tới điều gì đó, ngăn Lâm Tĩnh đang đi ra ngoài: "Lâm Tĩnh, đợi một chút.

Tôi có thể chứng minh người đưa em đến đây không phải là tôi."

Lâm Tĩnh dừng lại và đi theo anh đến quầy lễ tân.

Cố Hạo Thần mỉm cười dịu dàng với cô lễ tân: "Cô ơi, cô có thể giúp tôi tìm xem vị khách vừa mở phòng 307 là ai không?"

Nhìn thấy nụ cười của Cố Hạo Thần, nhân viên tiếp tân xem qua hồ sơ trên máy tính: "Là một người tên là Hầu Tranh, mã số của anh là XXXX."

Lâm Tĩnh nghe xong, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Anh không lừa tôi?"

"Lừa dối em có ích lợi gì?" Cô gái ở quầy lễ tân nhìn chằm chằm Cố Hạo Thần, nói: "Vị khách phòng 307 không phải là quý ông này ạ."

Lâm Tĩnh rất quen thuộc với Hầu Tranh, dù biết cô đã có bạn trai nhưng hắn vẫn theo dõi cô.

Hắn tìm đủ mọi cách để đến gần cô, ngồi cùng bàn với cô khi ăn, chọn chỗ ngồi trước và sau cô trong giờ học chung, thậm chí còn chạy xuống ký túc xá ở tầng dưới để chặn cô...

Không ngờ chính hắn ta là người đưa cô đến khách sạn.

Có vẻ như cô thực sự đã hiểu lầm Cố Hạo Thần.

Nếu anh không tới kịp, có lẽ cô đã bị Hầu Tranh nhai đến tận xương rồi.


Thay vì cảm ơn anh, cô đã hiểu lầm anh.

Lâm Tĩnh sắc mặt tái nhợt ,nói lời cảm ơn với cô gái ở quầy lễ tân rồi đi theo anh ra ngoài: "Lâm Tĩnh, để anh đưa em về trường”.

"Vừa rồi tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh, nhưng đó là phản ứng bản năng của tôi lúc đó.

Hơn nữa...!sáng nay...!anh…Cho nên tôi đã hiểu lầm.

Cũng không phải toàn bộ là do lỗi của tôi, đúng không?" Lâm Tĩnh cảm thấy rất buồn.
Bây giờ cô đã bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận, hình như lúc đó anh ấy đang cài cúc áo cho cô, nhưng lúc đó sao cô có thể nghĩ nhiều như vậy.

"Ừm, không phải lỗi của em, là lỗi của tôi." Cố Hạo Thần cười lớn, không ngờ cách xin lỗi của Lâm Tĩnh lại dễ thương như vậy.

“Không.” Cô lắc đầu phủ nhận.

"Nhưng Thẩm Giai Liên lại nói với anh em là bị bạn trai dẫn đi..." Cố Hạo Thần trong đôi mắt đen lóe lên vẻ lạnh lùng.

"Lâm Tĩnh, em nghĩ thử xem làm sao Hầu Tranh biết em ở trong quán bar? Rõ ràng là em đi cùng Thẩm Giai Liên.

Hắn sao có thể đem em rời khỏi Thẩm Gia Liên, mà cô ta lại không ngăn cản hắn?"

Lâm Tĩnh nghe hắn phân tích, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, cô không dám nghĩ thêm nữa.

"Anh nói vậy là có ý gì?" Lâm Tĩnh trên mặt lộ ra vẻ không vui.

"Điều tôi muốn nhắc nhở em là hãy cẩn thận với những người xung quanh.

Có thể người em tin tưởng chính là người làm tổn thương em nhiều nhất." Nhớ hãy sáng suốt hơn và bảo vệ chính mình."

"Tôi tin Giai Liên." Lâm Tĩnh tự nhủ không được nghi ngờ bạn mình, nhưng trong lòng lại có một thanh âm khác nói Cố Hạo Thần không phải là không có lý.

Cố Hạo Thần biết anh không thể nói thêm nữa, nếu không cô sẽ hiểu lầm rằng anh đang phá hủy tình bạn của họ, nhưng rồi anh sẽ khiến cô hiểu ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận