Chồng Yêu! Khi Tình Yêu Lan Bí Mật Tan Biến!


Thứ 7, sau 7 giờ tối, như lịch hẹn, đầu tiên bọn họ đi ăn ở nhà hàng nổi tiếng Hải Vũ Xuân, sau đó thì dạo qua nhà hát Athens sang trọng bậc nhất thành phố.

Họ đã chọn vị trí ngồi xa xỉ, lộng lẫy nhất.

Tất cả chi phí đều được tài trợ bởi bạn trai mới của Trịnh Huy Nhai, Tiêu Vân Đào.
Nghe nói Tiêu Vân Đào là con trai của một doanh nhân giàu có ở thành phố này.

Gia đình anh ta rất giàu có, lại có xuất thân danh môn, anh ta lại là con một nên rất được sủng ái, gia đình coi như báu vật.

Với gia thế như vậy, bọn họ đều cảm thấy rằng anh ta là sự kết hợp hoàn hảo với Trịnh Huy Nhai quyến rũ.

Tiêu Vân Đào rất tuấn tú, đường nét sâu thẳm, mái tóc đen dày, đôi mắt hoa đào cong cong dưới đôi lông mày hình kiếm, mang đầy cảm xúc đa tình,đặc biệt là khi cười, sức hấp toát ra sẽ khiến người ta nhìn vào nếu không phòng bị đều sẽ mê mẩn.

Không những thế, quần áo của anh ta đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng.

Nghe nói Trịnh Huy Nhai và Tiêu Vân Đào cũng vừa mới hẹn hò được hơn nửa tháng, có rất nhiều cô gái ghen tị với Trịnh Huy Nhai vì có thể được bạn trai tổ chức cho một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy.

Họ ao ước mình là Trịnh Huy Nhai hoặc tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai lại giàu có như Tiêu Vân Đào.

Nữ chính hôm nay Trịnh Huy Nhai đang được bạn trai Tiêu Vân Đào kéo vào chính giữa khán đài, nơi sắp diễn ra cảnh hấp dẫn nhất.

Tiêu Vân Đào đưa ra một hộp gấm: "Nhai Nhai, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Người đẹp Trịnh Huy Nhai nhận lấy, cô cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền.

Ánh sáng tráng lệ lấp lánh trong đôi mắt cô.

Cô mỉm cười ngọt ngào, vươn cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Tiêu Vân Đào, áp đôi môi đỏ mọng lên mặt anh, dịu dàng nói:
"Cảm ơn anh, Vân Đào." Trịnh Huy Nhai lúc này ngượng ngùng như một bông hoa hé nở, nửa quyến rũ nửa thuần khiết, vô cùng quyến rũ.

“Anh còn muốn được cảm ơn thêm lần nữa.” Tiêu Vân Đào duỗi cánh tay ra, ôm lấy chiếc eo thon của cô, khóa cô vào lòng, thân mật tiếp xúc.
“Ừ, làm lại lần nữa đi.” Không biết là ai bắt đầu cổ vũ, mọi người cũng làm theo.
Trịnh Huy Nhai hướng về gò má anh định hôn, nhưng Tiêu Vân Đào đã dùng một tay giữ lấy gáy cô, anh cúi xuống, vẽ lại đôi môi anh đào của cô bằng đôi môi nóng bỏng của mình.

Ham muốn của anh mãnh liệt và bức thiết, anh hôn cô cuồng nhiệt, cắn và vương vấn tư vị ngọt ngào của cô, chiếc lưỡi của anh cạy mở, tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại của cô, quấn lấy nhau một cách đầy mê hoặc.

Chỉ là mọi người xung quanh ai nấy chứng kiến đều không khỏi đỏ mặt

Khi Lâm Tĩnh nhìn thấy hai người họ hôn nhau, hình ảnh Cố Hạo Thần hôn cô bất chợt lại hiện lên trong đầu.

Hốc tai cô đỏ ửng và nóng bừng, cô vô cùng xấu hổ.

Cô không dám nhìn xa hơn, khẽ quay người đi, rồi bước ra khỏi đám đông, đi sang một bên, cầm ly nước trái cây lên uống vài ngụm, hy vọng có thể xua tan cơn nóng trong lòng.
"Sao vậy? Cậu thấy khó chịu à?" Nhìn thấy Lâm Tĩnh rời đi, Cao Minh Tông cũng đi tới, "Mặt cậu đỏ quá, cậu bị bệnh à?"

Anh đưa tay lên trán cô, muốn kiểm tra nhiệt độ của cô bằng mu bàn tay.

Lâm Tĩnh quay đầu đi, tim đập loạn, cô cố gắng bình tĩnh lại: “Tớ không bệnh, có lẽ do đông người quá, không khí không lưu thông nên mặt tớ hơi nóng mới chuyển sang màu đỏ.

Không sao đâu."

Sau đó cô ấy cầm ly nước trái cây và đưa lên môi để che đi sự hớ hênh của mình.

Cao Minh Tông cảm thấy Lâm Tĩnh có gì đó không ổn, nhưng anh không thể nói rõ là gì.


"Tiểu Tĩnh, cậu có ghen tị với Trịnh Huy Nhai không?" Cao Minh Tông hỏi cô, nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng tìm kiếm điều gì đó kỳ lạ trong đôi mắt trong trẻo của cô.
"Cô ấy tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai lại giàu có như vậy.

Những điều tớ có thể cho cậu có phải quá ít không?"


"Sao cậu lại nghĩ vậy? Minh Tông, cậu là cậu, không cần phải so sánh với bất kì ai khác.

Quan điểm về hạnh phúc của mỗi người là khác nhau, ở bên cậu chỉ cần tớ cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi." Cô mỉm cười, như tia nắng ấm áp chiếu vào trái tim anh.

Cao Minh Tông cũng cười theo cô, dịu dàng nắm lấy tay cô.

Lúc này, Trịnh Huy Nhai và Tiêu Vân Đào cũng đã kết thúc nụ hôn, mọi người vỗ tay chúc mừng.

"Tiểu Tĩnh." Trịnh Huy Nhai đi về phía Lâm Tĩnh, có cả Thẩm Giai Liên, Tịch Kiều Nhu và những người khác, cô nháy mắt với họ.
"Thế nào? Bạn trai mới của tớ có tốt không? Nào, để tớ giới thiệu các cậu với một số người bạn.

Họ đều là những quý ông có địa vị và xuất thân tốt, sau này các cậu nếu cần giúp đỡ gì thì có thể nhờ vả họ.

Với lại, Giai Liên à, nếu cậu thích ai đó trong số họ, thì cứ nói cho tôi biết.

Tôi sẽ làm mai cho cậu."

Sau đó, Trịnh Huy Nhai đưa các bạn học của mình đến bên cạnh Tiêu Vân Đào, những người ngồi cùng anh đều là bạn tốt của anh.

Khi họ bước tới, Lâm Tĩnh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc - Cố Hạo Thần, vẫn tuấn mỹ như xưa.

Thẩm Giai Liên cũng sửng sốt.

Cô không ngờ lại gặp được anh ở đây, cô vừa vui vừa buồn, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào.

"Hôm nay tớ đến muộn." Cố Hạo Thần vừa mới đến, bày tỏ lời xin lỗi với Tiêu Vân Đào, sau đó nhìn về phía Trịnh Huy Nhai, ánh mắt có chút u ám khi chạm vào Lâm Tĩnh, trong lòng anh âm thầm chảy ra một tia vui sướng.


trong mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ, "Chúc mừng sinh nhật!" Anh bước đến gửi quà sinh nhật cho Trịnh Huy Nhai.


"Cảm ơn." Trịnh Huy Nhai mỉm cười nhận lấy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vân Đào.

Tuy nhiên, ánh mắt của cô dừng lại trên người Cố Hạo Thần, hóa ra anh ta chính là người mà Thẩm Giai Liên đã nói.

Tiêu Vân Đào lợi dụng tình thế vòng tay qua vai Trịnh Huy Nhai, nắm lấy bàn tay ngọc của cô đặt trong lòng bàn tay anh, nhưng lại trừng mắt nhìn Cố Hạo Thần: "Thần, anh đến muộn, coi như phạt uống một ly." Nhai Nhai, em rót rượu, mời Thần một ly nào."

Trịnh Huy Nhai mỉm cười cầm chai rượu lên và rót vào ly.

Cố Hạo Thần cười không nói gì, nhìn chằm chằm vào ly rượu, chất lỏng màu vàng gợn sóng.

Lâm Tĩnh đột nhiên cảm thấy lo lắng, ánh mắt quét qua Cố Hạo Thần.

Hắn lại có vẻ rất bình tĩnh nhưng còn cô tại sao cô lại lo lắng đến vậy?

Khi Cố Hạo Thần đưa tay định cầm ly rượu, chợt có tay của một người khác nhanh hơn một bước cầm lấy trước, kiêu ngạo nói: "Tôi uống ly này thay anh ấy."

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Thẩm Giai Liên đang chộp lấy ly rượu, nhưng ánh mắt của cô ta lại rơi vào Cố Hạo Thần.

Anh là duy nhất trong mắt cô.

Mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ của cô và Cố Hạo Thần.

Tiêu Vân Đào mỉm cười, rất ngạc nhiên và tò mò vì người bạn thân nhất của mình, người chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, lại có quan hệ tình cảm với bạn học của bạn gái mình.

Anh nhướng mày nhìn Thẩm Giai Liên: “Hai người quen nhau à?”

"Tớ không quen biết cô ta." Cố Hạo Thần không ngờ Thẩm Giai Liên trước mặt nhiều người lại bạo dạn như vậy, nhưng hắn cũng chưa bao giờ mềm lòng.

"Cố Hạo Thần, em thích anh, em muốn cho tất cả mọi người đều biết." Thẩm Giai Liên không biết lấy dũng khí từ đâu mà mạnh dạn tỏ tình.

Nói xong, ngực cô phập phồng, "Cho nên em bằng lòng nhận lấy ly rượu thay anh."


Tình cảm sâu đậm như vậy vốn dĩ là hạnh phúc trong mắt người khác nhưng lại là xiềng xích bất ngờ đối với Cố Hạo Thần.

Đôi mắt Cố Hạo Thần tối như màn đêm, không có một tia sáng.

Nhưng bên ngoài, anh lại không có biểu tình nào, anh liếc nhìn Lâm Tĩnh, nhìn thấy cô với hàng mi hơi cụp xuống, như thể cô đã hóa đá và bất động.

Ánh mắt Thẩm Giai Liên vẫn dán chặt vào khuôn mặt Cố Hạo Thần, cô chậm rãi nâng ly rượu lên môi.

Cố Hạo Thần duỗi cánh tay dài ra, nắm lấy cổ tay cô ta bằng tay kia, sau đó ngẩng đầu uống hết trong một ngụm, không để lại một giọt.

Anh lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, cô không thể gượng ép chuyện tình cảm.

Xin cô hãy tự biết trân trọng bản thân mình.”

Lần này Thẩm Giai Liên lại bị Cố Hạo Thần từ chối trước mặt rất nhiều người, trái tim cô lại bị hắn tàn nhẫn xé nát.

Cô không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực để ngăn mình không khóc, nhưng đôi mắt vẫn ướt đẫm nước.

Cô quay người bỏ đi trước khi nước mắt rơi xuống.

Đám đông chia làm hai phe, nhưng Lâm Tĩnh và Cố Hạo Thần liếc nhìn, liền có thể nhìn thấy nhau, anh mỉm cười với cô.

Nhưng trong lòng cô lại có một nỗi cay đắng khó tả, cổ họng đau rát đến mức không nói được.

Cô lặng lẽ quay ra và tìm kiếm Thẩm Giai Liên đang đau khổ.

Cô ta ngồi trong góc, tay cầm ly rượu, tâm trạng suy sụp, nước mắt rơi vào ly, trong cơ thể gợn sóng nỗi buồn.

Nhìn thấy Thẩm Giai Liên uống rượu để giải sầu, Lâm Tĩnh và Tịch Kiều Nhu muốn đến gần để an ủi, nhưng Trịnh Huy Nhai đã ngăn họ lại và nói: "Thay vì tỉnh táo chịu đau khổ, thà để cô ấy say một lúc."

Thẩm Giai Liên uống nhiều rượu nên đã say khướt, lảo đảo đứng dậy, tiến lên một bước, đột nhiên ngã vào trong ngực Cao Minh Tông: "Tôi muốn quay về, đưa tôi về."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận