Chồng Yêu Là Quỷ

Edit: Hồng Ngọc

"Đương nhiên." Thuồng Luồng tiên cảm thấy được ý nghĩ trong lòng tôi, khóe miệng cũng vểnh lên một tia cười lạnh.

Nói xong nó nhấc tay vung lên, vốn lúc đầu thân thể nó không có gì lạ thoáng chốc yêu khí bắn ra bốn phía, trong vòng hai mét quanh chỗ Thuồng Luồng tiên đứng toàn bộ nhuộm thành mày xanh lục!

Tôi lập tức kinh ngạc một chút, mấy ngày không để ý, yêu lực của Thuồng Luồng tiên vậy mà lại tiến bộ không ít, xem ra không phí công ăn hồ yêu bốn hạch, không chỉ giúp Thuồng Luồng tiên mọc ra lông tóc, yêu khí còn tinh thuần không ít.

Không chỉ là tôi chấn kinh, mấy vị trong phòng cũng phát giác được yêu khí cường đại ngoài phòng, vội vội vàng vàng mở cửa, hỏi chúng tôi: "Các hạ yêu lực thật mạnh, cũng không phải lang yêu, xin hỏi..."

Không chờ đối phương nói xong, cơn nóng giận của Thuồng Luồng tiên liền bốc lên, mắng: "Các hạ cái gì, lão tử cùng các người không phải địch không phải bạn, đơn thuần không quen biết các người, các người không phải người Diệp gia ư, gia tộc gặp nạn, các ngươi đều theo lão tử trở về đánh nhau đi, ở đây cải trang trốn tránh như rùa rụt cổ vậy!"

"Ngươi..." Sắc mặt người nam trưởng thành cầm đầu lập tức thay đổi, không hiểu chịu nổi tức giận bỗng nhiên mắng, nhưng hắn vẫn kiêng dè yêu khi cực mạnh của Thuồng Luồng tiên, kìm hãm cơn bực nói: "Các hạ nếu biết chúng ta là người Diệp gia, chắc hẳn phải biết danh tiếng yêu sư Diệp gia, ngươi mặc dù yêu lực cường thịnh, nhưng dù sao cũng là yêu, hà tất đắc tội Diệp gia, tự tìm phiền phức cho mình."

"Ha ha, một Diệp gia nho nhỏ, còn chưa xứng cho lão tử tìm phiền phức!" Thuồng Luồng tiên bị người nam kia chọc cười, cười xong, trên mặt Thuồng Luồng tiên chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

Không còn nói nhảm cùng đám người Diệp gia, bên trong miệng Thuồng Luồng tiên phát ra một chuỗi thanh âm tê tê, sau đó tay khẽ vồ trên không, người nam nhân kia liền bay lên, giống như bị Thuồng Luồng tiên khống chế vậy.

Khóe miệng Thuồng Luồng tiên cười lạnh càng thêm rõ ràng, hai tay không ngừng đem người trốn tránh trong phòng kéo ra, rất nhanh, hết thảy mười người lớn bé đều bị lôi ra.

Bọn họ trôi nổi ở giữa không trung, giống như con diều bị chơi đang bay ơ lửng, chỉ có thể mặc cho Thuồng Luồng tiên lôi đi.

"Bám chặt ta Dương Dương, đi!" Thuồng Luồng tiên để cho tôi ngồi trên lưng, sau đó nhảy lên không, bay qua nóc nhà hàng.

Tôi lúc này mới phát hiện, chả trách vườn hoa với phòng ăn này quang cảnh hơi giống Diệp gia, hóa ra bọn họ lại là hàng xóm, đi qua đằng sau tường vườn hoa và phòng ăn liền là Diệp gia!

Lúc này đã là hơn chín giờ tối, Diệp gia thắp đèn đuốc sáng trưng, phòng kia là nơi lúc trước tôi gặp Diệp lão gia, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người chạm cốc uống rượu trong đó.

Tôi có chút bất ngờ, tuy nói biết đêm nay Diệp gia mở tiệc tiếp đón Tô Mộc, nhưng giờ đã là hơn chín giờ, mà tiệc tối còn chưa kết thúc, chẳng lẽ bọn họ quên chuyện đêm nay đàn sói đến báo thù rồi?

Trong lòng tôi không hiểu, liền để Thuồng Luồng tiên cho tôi đi xuống xem xét một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui