Chồng Yêu Là Quỷ

Trong lòng tôi nặng trĩu, đáp án đã vô cùng rõ ràng, không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, dù sao cũng là danh môn vọng tộc giới huyền học, kết quả không đánh mà hàng, muốn đưa Tô Mộc ra ngoài cầu hoà, vô liêm sỉ!

Tôi đi thẳng hướng căn phòng đó, dù sao hiện tại trong tay chúng tôi có nhiều tù binh Diệp gia như vậy, cũng không tin Diệp lão gia còn dám hại Tô Mộc!

Chỉ là tôi vừa đi chưa được hai bước, sau lưng bỗng xuất hiện một tiếng sói tru kéo dài thê lương!

Đến rồi!

Trong lòng tôi có linh cảm, còn chưa kịp bình tĩnh lại sau tiếng sói tru, liền bị Thuồng Luồng tiên một tay kéo đến chỗ tối, nói: "Đừng đi qua đó vội, tránh cho cô cũng bị những con sói yêu kia để mắt tới, ông nội Thuồng Luồng tiên của cô mặc dù lợi hại, nhưng hảo hán không đỡ nổi nhiều người, lúc này tuyệt đối không nên trêu chọc đám sói điên kia."

"Nhưng Tô Mộc còn ở trong Diệp gia, anh ấy làm sao bây giờ?" Tôi hốt hoảng, lúc đầu ỷ có Thuồng Luồng tiên hộ thân, tôi cũng không sợ hãi gì cả, hiện tại nghe Thuồng Luồng tiên nói như vậy, hiển nhiên không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, tôi lập tức lo lắng cho Tô Mộc.

Thuồng Luồng tiên lập tức trợn mắt nhìn tôi một cái: "Lúc này thấy nhớ Tô Mộc rồi à? Lúc rời Diệp gia, ai hận Tô Mộc muốn chết? Hắn để ngươi đi, còn quản sống chết của hắn làm gì, chúng ta nhất định phải xem náo nhiệt chính một phen."

Nói xong thân thể Thuồng Luồng tiên nhảy lên, mang tôi lẻn đến một chỗ ẩn núp kín đáo trên cây to. 

Lúc đó tôi mặc dù rất giận Tô Mộc, nhưng đó là bởi vì anh đuổi tôi đi, còn nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh, hiện tại tôi đã tỉnh táo lại, vả lại tôi đã biết mình hiểu lầm Tô Mộc, anh cố ý để tôi đi, cũng là vì để cho tôi rời khỏi Diệp gia...

Tôi túm lấy Thuồng Luồng tiên, muốn van nài nó giúp đỡ Tô Mộc, nhưng lời tôi còn chưa nói, cửa phòng liền mở ra.

Hai nam nhân trên người tỏa ra yêu khí mang theo một cái túi da rắn đen sì đi tới, dừng lại ném cái túi xuống đất.

Trong túi trĩu nặng, nhìn kích thước vừa vặn hình dáng của một người. 

Tám chín phần mười bên trong là Tô Mộc!

Lòng tôi nghẹn đắng, hai mắt nhìn chằm chằm cái túi kia, ngay cả mắt cũng không dám chớp một lần.

Rất nhanh bốn phía trên vách tường mấy cái bóng đen nhảy xuống, chính là cự lang chúng ta nhìn thấy tại khách sạn lúc trước.

Chỉ có điều lần này cái đầu cự lang so với lần trước chúng tôi nhìn thấy còn to hơn, yêu khí trên thân cũng càng nặng một chút.

Cự lang cầm đầu tiến đến chỗ túi da rắn, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bỗng nhiên nổi giận, quát: "Đây chính là thứ Diệp gia các người đem ra đàm phán ư? 

Hồ yêu chết tiệt, chán sống rồi a! Bảo lão gia nhà các người ra đây!"

"Lão gia nhà chúng tôi không có ở đây, mặc dù đây chỉ có một lệ quỷ, nhưng nữ nhân là thực quỷ đầu thai chúng tôi nhất định sẽ bắt trở lại tự mình dâng cho Lang Vương, mong các người lui binh..." Hồ yêu nói.

Không đợi hồ yêu nói xong, cự lang cầm đầu đã không kiên nhẫn được nữa, cơ thể bỗng nhiên bay lên không, nhào thẳng về phía hồ yêu, nhấn chặt hồ yêu trên mặt đất, sau đó đầu hất ngửa về sau, miệng chĩa thẳng lên trời: "Ngao ~ "

"Ngao ~ "

"Ngao..."

Có cự lang dẫn đầu, nhóm sói đi theo phía sau hắn cũng trong nháy mắt gào lên, sau đó âm thanh truyền từng trận về sau, chỉ một lúc sau, tiếng sói tru đã vang vọng tới tận chân trời.

Càng quan trọng hơn là, thanh âm này càng đi về phía sau càng đục dày, hiển nhiên số sói đằng sau tru lên càng ngày càng nhiều, thời gian trong nháy mắt, tiếng sói tru đã vang vọng tới bảy tám dặm bên ngoài.

Trán tôi trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc đã rõ Thuồng Luồng tiên vì sao lại không đồng ý trêu chọc đàn sói, chắc là do tiếng kêu ngày càng hung hậu của bầy sói. Nếu không phải là một hai trăm con sói, thanh âm căn bản truyền không được xa như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui