Nhưng người kia không chút lo lắng, trơ mắt nhìn cao dao bay tới trước mặt anh ta. Ngay khi con dao sắp cắm vào thân thể anh ta thì bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng giòn dã, con giao kia giống như thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi rào rào trên mặt đất.
“A ha, một yêu hạch, loài người có thể tu luyện tới mức này coi như không tệ, cũng coi là xứng với danh hiệu gia chủ Tô gia.” Người kia lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta vẫn không chịu buông ta cho Tô Mộc, đưa tay ra bóp cổ Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu tỉnh lại? Còn tiếp tục bất tỉnh thì ta liền cho vợ ngươi cùng xuống chăm sóc sức khỏe cho ngươi.”
“Cụ tổ, chuyện này không có liên quan tới Dương Dương, đều là chủ ý của con, là con tham sống muốn hồi sinh, người có gì bất mãn cứ trừng phạt con.” Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, nhìn Tô Mộc khó tin, anh ấy tỉnh lúc nào?
Còn có, anh ấy vừa gọi người thư sinh kia là cụ tổ, cụ tổ là có ý gì?
Chẳng lẽ thư sinh là này người Tô gia, là lão tổ tông của Tô mộc?
Trong nháy mắt tôi thấy mơ hồ, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tô Mộc bên đó.
- --