Chồng Yêu Là Quỷ

“Chỉ đơn giản thế thôi! Nhưng cô phải nhớ lấy, thứ này có lực sát thương rất lớn với ma quỷ, chỉ cần dính vào là sẽ tiêu tan hồn phách, cô phải nghĩ cho kĩ vào.” Quả phụ họ Vương vẫn không yên lòng, vừa nhìn tôi nghiêm túc vừa dặn dò.

Tôi gật đầu, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, thứ này làm ma quỷ bị thương càng nặng càng tốt, nếu Vương Văn mà bị quỷ nhập vào thật, tôi chỉ mong cho hồn phách con ma đó bị tan biến.

Tôi cẩn thận cất bình gốm đó đi, cám ơn quả phụ họ Vương rồi về nhà Vương Văn.

Vừa về được một lúc thì “Vương Văn” cũng về, tay anh ta cầm một cái túi lớn, trong đó toàn những thứ mà tôi thích ăn.

Anh ta đưa đồ ăn vặt cho tôi rồi nói là đi suốt một buổi trưa nên mệt mỏi, muốn về phòng ngủ trưa, lát nữa không cần gọi anh ta dậy ăn cơm.


Tôi gật đầu, nhìn dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng của anh ta, tôi ngây người ra giây lát. Nếu như tối qua anh ta không có những biểu hiện kì lạ như thế, thì đến giờ tôi vẫn không thể tin được là Vương Văn bị ma nhập. Dù rằng anh ta rất khác so với trước kia, nhưng ngoại trừ sự hung hăng tối hôm qua, hình như tôi còn thích cái tính cách ngả ngớn này của anh ta hơn thì phải…

Nhìn theo bóng lưng Vương Văn về phòng, đầu óc tôi loạn hết cả lên. Lát nữa đợi anh ta ngủ rồi, tôi chỉ cần tới đó, lặng lẽ lấy tro tóc vẩy lên người anh ta, hồn phách anh ta sẽ tiêu tan, Vương Văn thật thà, chất phác trước kia cũng sẽ trở lại.

Nhưng không biết vì sao, nghĩ tới những điều này, tôi không những không thấy nhẹ nhõm, tâm trạng còn trĩu nặng hơn nữa, như bị một tảng đá lớn đè lên.

Chắc là “Vương Văn” đã rất mệt mỏi, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi luôn, hơi thở đều đều. Liếc nhìn túi thức ăn vặt mà anh ta mua cho tôi, tôi vẫn lẳng lặng ôm bình gốm nhỏ vào phòng ngủ.

Anh ta là ma, cho dù có tốt với tôi, không làm tôi bị thương, nhưng anh ta vẫn là ma quỷ, hơn nữa còn chiếm đoạt thân thể của Vương Văn để chung sống với tôi, còn làm chuyện đó với tôi nữa, chỉ thế thôi đã chẳng phải dạng tốt đẹp gì rồi.

Nghĩ tới chuyện tối qua anh ta bạo lực với tôi như vậy, tôi hạ quyết tâm mở bình gốm, lấy một nắm tro vẩy lên người anh ta.

Vừa chạm vào tro tóc, anh ta bỗng bật dậy khỏi giường, nhưng không hề thét lên như trong tưởng tượng của tôi, cũng không vùng vẫy gì cả, chỉ có khuôn mặt là mờ dần đi, thân thể cũng thay đổi theo, chẳng bao lâu sau, “Vương Văn” hoàn toàn biến thành một người khác.

Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, tôi ngây ra như phỗng, người này… Người này đẹp trai quá! Đẹp trai hơn cả những soái ca đang nổi trên ti vi, dáng người còn men lỳ hơn họ, chiều cao phải tới 1m8, cơ bắp cân xứng, rắn chắc.


Tôi không dời nổi tầm mắt, thậm chí còn quên rằng anh ta là ma quỷ, quên rằng mình đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

“Lộc Dương, tôi đối xử với cô không tồi, vậy mà cô lại muốn tôi phải tiêu tan hồn phách sao?” Anh ta bước gần về phía tôi, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng, như một con sư tử nổi giận, bàn tay buốt giá, cứng cáp bóp lấy cổ tôi, hơi dùng sức một chút đã giơ được tôi lên không trung.

Cảm giác khó thở bao vây lấy tôi, kéo tôi trở về với thực tại.

Tôi bắt đầu giãy giụa kịch liệt, cho dù có đẹp trai thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là ma quỷ, là một con ma muốn giết chết tôi, còn tôi thì chết tới nơi rồi. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc mình đã sơ sẩy ở chỗ nào?

Dường như đã nhận ra sự khó hiểu của tôi, anh ta nhe răng ra cười, vung tay ném tôi lên giường, sau đó cầm lấy bình gốm đó, vẩy hết toàn bộ tro tóc lên người mình.

“Lạ lắm đúng không? Cái thứ tro này không thể khiến hồn phách tôi tiêu tan được, có biết vì sao không? Bởi vì tóc trong bình này không phải là tóc của người sống, mà nguyên liệu là của người chết, vậy nên cái thứ tro này còn được gọi là tro cốt, không có bất cứ tác dụng với tôi cả.”


“Tại sao lại như vậy?” Tôi đờ đẫn cả người ra, tro cốt, tại sao lại là tro cốt?

Vì sao quả phụ họ Vương lại phải lừa tôi như thế?

“Bởi vì cô ngu ngốc.” Thấy tôi ngây người ra, anh ta nhếch môi cười lạnh, dáng vẻ rất đắc ý, lấy một cọng lông vũ đen nhánh từ trong người mình ra ném tới chỗ tôi.

Nhìn cọng lông đen kì lạ này, chỉ chớp mắt tôi liền hiểu ra. Đây rõ ràng là lông gà đen dắt trên cửa nhà quả phụ họ Vương!

“Thì ra anh và quả phụ họ Vương là đồng bọn của nhau.” Cả người tôi run lên, tức giận tới mức cổ họng muốn bốc khói. Xem ra tôi sắp chết thật rồi, vừa rồi tôi định khiến anh ta phải tiêu tan hồn phách, chắc chắn bây giờ anh ta cũng muốn giết chết tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận