Sau khi viết xong chương thứ tư, có người ý kiến nếu tựa là lãng mạn của gấu lớn, nhưng mà sao chẳng có viết đến chuyện lãng mạn nào, quả thực là gãi ngứa qua giày! Được rồi, vậy thì tôi thuận theo tự nhiên, viết một chút chuyện lãng mạn.
Nhưng mà, phải bắt đầu từ đâu mới tốt đây? Dù sao chồng tôi không phải là người lãng mạn.
Lễ tình nhân? Sinh nhật? Hình như là ý kiến không tồi, dù sao đây đều là những ngày lãng mạn trong cuộc sống này! Bất quá, cẩn thận nhớ lại hai lần sinh nhật, bốn cái lễ tình nhân (cả tây lẫn ta) trong hai năm qua, chồng yêu của tôi chưa từng có tặng tôi món quà nào. Mà dựa theo như lời giải thích của anh là không có tiền…
Ở đây tôi tiện thể giải thích một chút, dựa theo “Điều lệ quản lí vợ chồng của Trung Hoa dân quốc” thì điều thứ sáu qui định: chồng (sau đây gọi là bên giáp) đem thu nhập (bao gồm quĩ đen, của chìm) toàn bộ giao cho vợ (sau đây gọi tắt là bên Ất) quản lí, bên Ất được theo dõi nhu cầu chi dùng hàng ngày của bên Giáp để đưa ra định mức sử dụng tiền bạc.
Cho nên, toàn bộ lương thưởng của chồng yêu tôi đều giao cho tôi quản lí, trên người anh chỉ có mấy đồng lẻ để anh ăn cơm ở bên ngoài cùng xăng xe và thuốc lá. Tin tưởng tất cả các bạn có thể hiểu được điều này với tôi. Ngàn vạn lần tôi không muốn a, quản lí gia đình này nọ tôi làm sao có thể nhẫn tâm để cho chồng yêu của tôi vất vả cứ? Tôi chỉ có thể cố gắng nén lòng mà ôm lấy gánh nặng này mà thôi.
Nhưng, không thể lấy lí do “Không có tiền” để rồi trong lễ tình nhân sinh nhật của vợ mà không tặng quà như là một điều đương nhiên. Bởi vì cũng dựa theo “Điều lệ quản lí vợ chồng của Trung Hoa dân quốc” thì điều mười một qui định: Chồng (sau đây gọi tắt là bên Giáp) phải triệt để phát huy truyền thống kham khổ nhẫn nại đầy tốt đẹp của cha ông, thường ngày nhịn ăn nhịn dùng, đem tiền lẻ chuẩn bị quà trong ngày sinh nhật hay lễ tình nhân tặng cho vợ (sau đây gọi là bên Ất), giá trị không được ít hơn 999 nhân dân tệ, đồng thời bên Giáp cũng không được làm trái nguyện vọng của bên Ất.
Về việc không tặng quà sinh nhật, lễ tình nhân này nọ, tôi tạm thời giữ lại quyền truy tố trước pháp luận của mình (ôi, ai kêu tôi yêu chồng tôi đến như vậy chứ?!)
Vậy nên kể chuyện lãng mạn nào cho tốt bây giờ??
Tôi nói rồi:
Lãng mạn thường giống như là trẻ con nghịch ngợm cùng bạn chơi trốn tìm, cần bạn để tâm mới có thể tìm ra được.
Con chim xanh hạnh phúc, luôn dùng cách ẩn thân ngay trước điểm mù của mắt bạn.
Để cho tôi chú tâm tìm một chút nào!
Giao thừa năm 2000? Hình như cũng rất được, cũng là một ngày lãng mạn trong cuộc sống!
Ngày cuối cùng của năm 1999, khi tôi về đến nhà trên núi Hằng Xuân, đã là mười giờ tối, vì điều đặc biệt trong cuộc sống này nên khổ cực một chút cũng rất đáng giá.
“Chồng à, chúng ta phải ăn mừng ngày đặc biệt này như thế nào đây?” Tôi hỏi mà lòng đầy chờ mong.
“Không bằng chúng ta làm một trận đánh thế kỉ đi?” Anh bắt đầu cởi quần áo.
“Cười không nổi!” Cái này căn bản không phải là câu trả lời tôi muốn.
“Anh đã đợi một tuần, chẳng lẽ em muốn anh đợi qua thế kỉ sau sao?” Anh ôm chặt lấy tôi, lộ ra nụ cười, hôn lên môi tôi…
Tôi không thể chống cự, quá trình thất thân đi vào khuôn khổ tạm thời không nhắc tới nữa.
Khi tôi thoát được khỏi “ma chưởng” của anh cũng đã hơn mười một giờ, chúng tôi vội vã chạy xe từ trên núi xuống lễ hội chúc mừng trong thành phố. Dọc theo đường đi, tôi nắm lấy bàn tay thô thô của anh, nghe tin tức chúc mừng năm mới từ các kênh truyền thanh chuyển đến, cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra.
“Lễ hội đúng là dành cho người hạnh phúc!” Tôi cảm khái nói.
“Vợ à, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc!” Anh thình lình lãng mạn hẳn lên.
“Em sợ, em sợ có một ngày nào đó anh không còn quan tâm tới em!” Mắt tôi đỏ hoe.
Anh không lên tiếng, chỉ đưa tay ôm tôi vào trong lòng anh. Hai gò má tôi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ mà bình ổn của anh, lặng yên hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này. Có lẽ, cuộc đời này chung qui khó có thể được như ý mỗi người, nhưng cuộc sống cho đến lúc này, còn gì để hối hận? Chưa bao giờ vì ai mà xúc động, trong một đêm này, tôi để mặc cho lửa tình cháy rừng rực, đem tất cả những lời ấy khắc vào trong tâm.
Đi đến địa điểm tổ chức lễ lội, MC bắt đầu hô hào mọi người đếm ngược. Chúng tôi như điên như say cùng với mọi người gào to!
“… Bốn! Ba! Hai! Một!”
Pháo hoa bùng lên, cả vùng trời lóe sáng, rạng rỡ như ban ngày.
Chúng tôi cái gì cũng nghe không được, nam thanh nữ tú phía trước ôm hôn nhau cũng dần trở nên mơ hồ.
Ngón tay út của anh lặng lẽ móc lấy ngón tay út của tôi.
Trong đầu tôi chỉ toàn là hạnh phúc.
Rời khỏi lễ hội, chúng tôi quyết định đến quan ải Khẩn Đinh xem mặt trời mọc đầu thiên niên kỉ. Quan ải vốn là địa điểm ngắm mặt trời nổi danh của Hằng Xuân, chúng tôi đoán rằng trên đường đi xe cộ sẽ nối đuôi nhau rồng rắn, nhưng bất ngờ chính là chẳng thấy người hay chiếc xe nào cả. Có thể là còn quá sớm để đi ngắm mặt trời mọc đi!
Dưới bầu trời đầy sao, chúng tôi hạ cửa kính xe xuống, nằm ở bên trong xe hưởng thụ làn gió mát mơn man, nghe tiếng pháo hoa từ nơi xa vọng lại. Có lẻ là do không khí lây nhiễm, chúng tôi vừa ngây thơ lại vừa nghiêm túc thề non hẹn biển, luôn ở bên nhau không cần để người còn lại phải lẻ loi trong cuộc đời này. Chúng tôi không muốn ngủ, không muốn bỏ qua khoảnh khắc mĩ lệ kia dù chỉ một giây.
Trời dần sáng, không khí rất tốt, tôi cùng chồng đứng ở quan ải cạnh biển, đón gió biển chờ đợi tia nắng đầu tiên.
Đến khi trời đã sáng rõ, chúng tôi vẫn không thấy mặt trời mọc.
“Tại sao lại chỉ có hai chúng ta đến ngắm mặt trời mọc?” Tôi cảm thấy là lạ.
“Há… Há!” Chúng tôi cười sằng sặc, bởi vì chúng tôi thình lình nghĩ đến quan ải ngắm mặt trời đúng là rất được, đáng tiếc phải là phải ngắm “mặt trời lặn”… Xem ra tối hôm qua chúng tôi bị say rồi, xem ra vở kịch lãng mạn nhất thời biến thành hài kịch. Chúng tôi chỉ có thể kéo lê thân xác mệt mỏi về đến nhà rồi lăn quay ra ngủ bù, không còn chút sức nào để dành cho lãng mạn.
Cái này nên kể chuyện lãng mạn nào bây giờ? Ngay cả đêm thiên niên kỉ cũng thất bại rồi!
Thật ra thì các bạn làm ơn đừng ép tôi nữa, tôi đây đã thành thực khai báo, thật sự không có gì để kể nữa hu hu!
Mấy ngày nay thừa dịp được nghỉ, tôi đem bốn chương đã viết xong đưa cho chồng yêu tôi xem, thuận tiện mong chờ lời bình luận của anh, như trẻ con chờ cho kẹo.
Anh lật lật một chút, lắc đầu nói: “Chán òm, chẳng ra làm sao!”
Tôi giận bỏ đi làm chuyện của mình không để ý tới anh, một lát sau điện thoại có một tin nhắn.
“Khi cọ vào đèn thần ba cái, thần đèn hỏi anh muốn điều ước gì. Anh nói, anh hi vọng người đang đọc tin nhắn này mãi mãi được bình an vui vẻ hạnh phúc!”
Chưa bao giờ nước mắt nóng hổi lại rơi xuống nhanh như vậy, chỉ cảm thấy đầu nóng đến muống ngất xỉu.
Cho dù là bây giờ viết lại những lời ấy, mắt tôi vẫn đỏ hoe như trước.
Tôi đi đến ôm anh: “Nói thật đi, cái đó anh ở đâu?”
“Tự anh nghĩ ra mà!” Anh nói như không có việc gì.
Quá cảm động, tôi thật sự quá cảm động!
Rốt cuộc có một chuyện lãng mạn để tôi có thể khoe ra rồi… Ya