Cố Tùng An bảo tôi hủy đơn đặt xe rồi bế tôi lên xe của anh.
Trên đường đi, chúng tôi gặp rất nhiều y bác sĩ.
Có người đùa: "Bác sĩ Cố, bạn gái à?"
Cũng có người nhỏ giọng nói: "Ai vậy? Bạn gái của bác sĩ Cố không phải là bác sĩ Lâm sao?"
Nghe thấy tên Lâm Dĩ Như, tôi cảm thấy có chút ngại ngùng, vội vàng giục Cố Tùng An: "Em không sao rồi, thả em xuống đi, đừng để người ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Anh cười nhẹ: “Sợ bạn trai em biết à?"
Tôi còn chưa kịp giải thích laà tôi và Diệp Hiểu Đông đã chia tay thì anh lại hỏi tiếp: “Mấy lần em đến bệnh viện đều một mình, bạn trai em đâu? Tại sao anh ta không đi cùng em?"
Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết em đi một mình?"
Hôm nay Đường Nhung vốn định đi cùng tôi, nhưng cô ấy có việc đột xuất phải đi công tác.
Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là một tiểu phẫu thôi mà.
Tôi hỏi xong, sắc mặt Cố Tùng An có chút không tự nhiên.
Anh ho khẽ một tiếng: "Anh đoán thôi."
Tôi không tin cho lắm.
Nhưng lúc này, tôi thực sự không còn sức để hỏi thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đến khu chung cư.
Bất chấp sự phản đối của tôi, Cố Tùng An lại bế tôi lên thang máy.
Đây là lần thứ hai anh đến nhà tôi, đã quen thuộc lắm rồi.
Đầu tiên đặt tôi lên giường, sau đó hâm nóng một ly sữa cho tôi.
Còn rất chu đáo hỏi: "Em có cần anh mua băng vệ sinh không?"
Sau khi làm sinh thiết, sẽ có một ít m.á.u chảy ra.
Tôi có chút ngại ngùng, vội lắc đầu: "Không cần, nhà em có rồi."
"Em còn đau không?"
"Đỡ rồi, anh về đi, em không sao nữa."
"Em ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ đi."
Có lẽ vì quá mệt mỏi.
Hoặc cũng có thể do ly sữa đó, tôi nhanh chóng thiếp đi.
Khi tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ.
Cả thế giới, dường như chỉ còn lại mình tôi.
Bất giác cảm thấy có chút trống trải.
Nhưng rất nhanh, tôi lại tự cười giễu mình.
Kỷ Chước Chước à, mày đang nghĩ gì vậy?
Giờ anh ấy là bác sĩ, giúp mày chỉ là cứu người thôi.
Cả bệnh viện đều biết anh ấy có bạn gái rồi, mày cũng nghe thấy, đúng không?
Huống hồ, những bức ảnh thân mật của họ, mày đã sớm thấy rồi.
Sau khi nằm thêm một lúc, tôi đứng dậy đi ra phòng khách, định vào nhà vệ sinh.
Không ngờ, vừa mở cửa đã thấy Cố Tùng An ngồi trên ghế sofa.
Trong bóng tối, tôi không biết anh đã ngồi ở đó bao lâu rồi.
"Tỉnh rồi à? Chúng ta nói chuyện một chút.".