Ngày tháng trôi qua như dòng nước chảy siết, Cố Tùng An không còn đến quấy rầy tôi nữa.
Tôi nằm ở nhà như một con đà điểu suốt nửa tháng, cho đến khi nhận được tin nhắn từ Lâm Dĩ Như.
[Chước Chước, tôi muốn nói chuyện với cô, có tiện không?]
Thật ra tôi rất muốn từ chối, nhưng cô ấy lại vô cùng kiên quyết.
Cuối cùng chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần bệnh viện của họ.
Vừa gặp mặt, Lâm Dĩ Như liền đưa cho tôi một tấm thiệp cưới màu đỏ tươi.
"Mấy ngày nữa tôi kết hôn, mong cô đến dự."
Tôi nghe thấy giọng khô khan của mình, miễn cưỡng nói: "Chúc mừng cô, nhưng dạo này tôi khá bận, sợ là không có thời gian."
Chỉ nghĩ đến việc Cố Tùng An sắp kết hôn, nghĩ đến việc cô dâu không phải là tôi, tôi đã đau lòng đến không thể thở nổi.
Tôi sợ nếu tôi đến, tôi sẽ khóc ngay tại chỗ.
Có lẽ vì vẻ mặt u sầu của tôi, Lâm Dĩ Như đã nhìn tôi một lúc lâu.
Cuối cùng, cô ấy không thể kiềm chế hỏi: "Cô sẽ không nghĩ là tôi kết hôn với Cố Tùng An chứ?"
Chẳng lẽ không phải sao?
"Kỷ Chước Chước, cô đúng là một kẻ hèn nhát, sao cô không chịu mở lòng ra nhìn nhận mọi thứ?"
Tôi nghĩ đến một khả năng không thể nào xảy ra.
Bàn tay mở tấm thiệp cưới đẹp đẽ đó ra.
Cô dâu quả thật là Lâm Dĩ Như, nhưng chú rể thì tôi hoàn toàn không quen biết.
Tôi ngớ người ra, hỏi cô ấy: "Chuyện này là sao?"
Lâm Dĩ Như nhấp một ngụm cà phê, cô ấy nhìn tôi, vẻ kiêu ngạo xen lẫn với sự chán ghét không che giấu.
Cũng giống như tôi không thích cô ấy.
"Kỷ Chước Chước, cả đời này tôi, Lâm Dĩ Như, chưa từng ghen tị với bất kỳ ai, nhưng tôi luôn ghen tị với cô.
Ghen tị vì sao cô có thể khiến anh ấy mãi mãi khắc sâu hình ảnh của cô trong lòng, đã qua bao nhiêu năm mà vẫn không thể nào quên.”
"Tôi và Cố Tùng An chưa từng ở bên nhau.
Từ trước đến giờ, người anh ấy yêu chỉ có cô, trong lòng anh ấy không thể chứa nổi bất cứ ai khác."
Lâm Dĩ Như nói với tôi rất nhiều điều.
Cô ấy kể rằng sau khi tôi chia tay với Cố Tùng An, anh như trở thành một người điên.
Bề ngoài thì tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng khi không có lớp học, mỗi ngày anh đều nhốt mình ở nhà, uống đến say mèm.
Cho đến khi bị xuất huyết dạ dày và phải vào bệnh viện, suýt chút nữa là mất mạng.
Còn có lần, anh ra ngoài vào buổi tối để mua đồ ăn khuya thì gặp kẻ trộm.
Anh đuổi theo kẻ trộm qua nhiều con hẻm, cuối cùng bị đồng bọn của bọn chúng đ.â.m vài nhát.
May mắn là có người kịp thời báo cảnh sát, anh mới thoát khỏi cái chết.
"Lúc đó, chúng tôi không hiểu, chỉ là một cái ví thôi, mất thì mất.
Cho đến sau này, tôi phát hiện trong lớp ngăn giữa có một bức ảnh của hai người.”
"Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã thua, thua một cách hoàn toàn.
Cô đã không cần anh ấy nữa, nhưng anh ấy vẫn liều mạng vì một bức ảnh của cô, tôi làm sao mà đấu lại được?
"Tôi sắp kết hôn rồi, đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho anh ấy.
Bảy năm trước, anh ấy suýt nữa đã mất mạng vì cô, bây giờ vẫn không buông tha cho anh ấy.
Nếu cô còn chút lương tâm, thì đến gặp anh ấy đi.".