Rời khỏi quán cà phê, tôi thất thần nhìn ra con đường đông đúc bên ngoài.
Nhớ lại từng sự kiện, từng khoảnh khắc từ khi tái ngộ.
Cố Tùng An à Cố Tùng An, tôi vốn nghĩ rời xa là tốt cho anh.
Chẳng lẽ tôi đã sai sao?
Tôi rút số của anh ra khỏi danh sách đen, do dự rất lâu, cuối cùng tôi cũng bấm gọi.
Điện thoại reo rất lâu.
Lâu đến mức tôi nghĩ anh đang bận, hoặc không muốn nghe.
Ngay khi tôi định tắt máy thì nó được kết nối.
"Chước Chước?"
"Là tôi."
"Tôi đang mơ phải không? Rõ ràng em đã chặn tôi, làm sao có thể gọi điện cho tôi được?"
Tôi cảm thấy lòng đau như cắt.
Giọng của Cố Tùng An nghe có vẻ đã nhuốm hơi men rồi.
"Anh đang ở đâu?"
"Tôi ở Maiba, em còn nhớ chứ?"
Sao có thể quên được?
Bảy năm trước vào ngày sinh nhật của tôi, chúng tôi đã hát rất lâu, khi về thì ký túc xá đã đóng cửa.
Vì vậy, chúng tôi đã đến khách sạn gần đó.
Đêm đó, là lần đầu tiên của tôi và Cố Tùng An.
Lần đầu nếm trái cấm, chúng tôi còn rất vụng về.
Cố Tùng An đêm đó vừa bối rối vừa kiềm chế, ôm tôi như đang nâng niu một báu vật.
Chỉ là sau này, tôi luôn trêu anh: "Cố Tùng An năm phút."
Sau đ anh sẽ bế tôi lên đè lên đầu giường, cho đến khi tôi kêu la xin tha, chính miệng nói không dám nữa.
Khi tôi đến Maiba, lễ tân nói với tôi rằng anh đã hát cả đêm rồi.
Có lẽ do uống nhiều, khi tôi vào, Cố Tùng An đang nằm trên sofa, dường như đã ngủ.
Từ khi tái ngộ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi có thể ngắm nhìn anh thật kỹ.
So với sáu năm trước, anh dường như gầy hơn rất nhiều.
Ngay cả trong giấc ngủ, anh cũng luôn cau mày.
Tôi không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày của anh, sau đó từ từ đi xuống, cho đến khi chạm đến môi anh.
Ký ức đêm đó tràn về trong tâm trí, còn có rất nhiều ký ức xa xưa hơn.
Cuối cùng không thể kiềm chế được mà hôn lên.
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, nước mắt tôi rơi xuống.
"Khóc cái gì?" Người đàn ông đột ngột mở mắt.
Đôi mắt anh thật sáng, trong đó chứa đầy hình ảnh của tôi.
"Cố Tùng An, xin lỗi anh." Tôi khóc lớn hơn.
Như thể muốn khóc cho anh nghe tất cả những uất ức, nhớ nhung của những năm qua.
Khóc đến mức không kìm được mà lại hôn anh.
Nhưng anh lại tức giận đẩy tôi ra, giận dữ nói: "Kỷ Chước Chước, rốt cuộc em xem anh là gì? Người tình của em sao?"
"Không phải, tôi đã chia tay với Diệp Hiểu Đông từ lâu rồi." Tôi vội vàng giải thích.
"Thật sao? Vậy em nghĩ gì mà lại cho rằng, Cố Tùng An tôi lại hèn hạ đến mức đó? Em không cần nữa thì đá anh đi, còn khi cần, chỉ cần em vẫy tay, anh sẽ quay lại ngay sao?"
"Xin lỗi, anh phạt em đi, miễn là anh đừng bỏ rơi em..."
Đáp lại tôi là tiếng thở dài bất lực và nụ hôn sâu của anh.
Như một hình phạt, đôi môi anh nhanh chóng chiếm lĩnh mọi thứ. Áo sơ mi của tôi trượt xuống, bờ vai lộ ra trong không khí, bị anh nhẹ nhàng hôn lên.
"Cố Tùng An, đừng..." Tôi đưa tay đặt lên n.g.ự.c anh, nhỏ giọng thừa nhận thất bại.
Anh dường như say rồi, nhưng dường như lại rất tỉnh táo.
Chỉ nhìn tôi, nơi đuôi mắt hiện lên chút đỏ lạ lùng, giọng nói mang chút kiềm nén: "Lại muốn từ chối tôi, phải không?"
"Không phải..." Tôi vùi đầu vào cổ anh: “Đừng làm ở đây.".