Chớp Mắt Đã Bảy Năm FULL


Trên đường về nhà, tôi bỗng nhiên nhớ lại quá khứ.
Tôi, Cố Tùng An và Lâm Dĩ Nhu là bạn học cấp ba.

Cố Tùng An là một học sinh xuất sắc ở trường, anh cao ráo, da trắng, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và thanh tú.
Mỗi khi anh mặc áo sơ mi trắng đá bóng trên sân, luôn thu hút ánh nhìn của tất cả các nữ sinh trong trường.
Vài năm trước, khi bộ phim truyền hình "Nhớ Em" nổi tiếng, mỗi khi nhìn thấy Lý Tử Duy trong phim, tôi luôn liên tưởng đến gương mặt của Cố Tùng An.
Nửa cuối năm lớp mười, sau khi chia lớp theo ban, chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, tôi đã mặt dày theo đuổi anh suốt hơn hai năm.
Anh luôn dùng bút gõ lên đầu tôi, nói: "Học hành cho tử tế, đừng làm loạn."
Tôi không hiểu anh có ý gì, tưởng rằng tình cảm đơn phương của mình sẽ kết thúc mà không có kết quả.
Tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, cả lớp chúng tôi đi ăn uống và hát hò cùng nhau.

Lợi dụng lúc không có ai, tôi không kiềm chế được mà lén hôn anh.
Tôi nhớ hôm đó trời rất nóng, không khí như đang cuộn trào vì sức nóng.
Còn nóng hơn cả không khí là đôi môi của Cố Tùng An.
Ánh trăng rất sáng, đôi môi chàng thiếu niên mềm mại, mang theo một chút hương vị của rượu.

Tôi chạm vào môi anh, anh đã mở mắt.

Sự can đảm của tôi cũng theo đó mà biến mất trong chốc lát, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Ai ngờ anh lại siết chặt eo tôi, chủ động chiếm thế thượng phong.
Tôi không biết đã hôn bao lâu, cho đến khi cả người tôi mềm nhũn, gần như không thể thở nổi, anh mới chịu buông tôi ra.
Anh cúi đầu, khàn giọng nói: "Để anh đưa em về nhà, hôn nữa là có chuyện đấy."
Tối đó khi về đến nhà, tôi phát hiện môi mình đã sưng lên.
Ai ngờ anh lại trách ngược: "Lần sau nhẹ thôi, em làm anh rách cả môi rồi."
"…"
Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Sau đó chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Từ những ngày tháng non nớt ban đầu, dần dần chúng tôi trở nên thân mật hơn, tình cảm ngày càng sâu đậm.
Nhưng cuộc vui thì thường chả được bao nhiêu.
Mẹ và dì tôi lần lượt qua đời, tôi tình cờ biết được lịch sử bệnh tật của gia đình mình.


Đó là một căn bệnh vô cùng hiếm gặp trên toàn thế giới, khả năng tôi di truyền là rất lớn.
Ra đi sớm là chuyện có thể bất ngờ xảy đến, cũng có thể sẽ di truyền cho con cái của mình.
Tôi sợ hãi vô cùng.
Khi tôi khóc tìm đến Cố Tùng An, anh đang ở cùng Lâm Dĩ Nhu.
Lâm Dĩ Nhu xúc động hỏi anh: "Ông nội đã sắp xếp xong việc du học của chúng ta rồi, tại sao anh không đi? Là vì Kỷ Chước Chước sao? Cô ấy sẽ kéo anh xuống."
Đúng vậy, tôi sẽ kéo Cố Tùng An xuống.
Tôi đã tận mắt chứng kiến bố và ông ngoại đau buồn đến mức trong một đêm mà như già đi cả chục tuổi.

Còn Cố Tùng An của tôi, anh ấy còn có một tương lai sáng lạn, anh nên luôn tràn đầy khí thế.
Vì vậy, tôi đã đề nghị chia tay.
Hôm đó là sinh nhật của anh.

Tôi đã tự tay đan cho anh một chiếc khăn quàng đỏ, định tặng nó cho anh và ghé sát vào tai anh nói:
"Cố Tùng An, em yêu anh, mãi mãi."
Nhưng cuối cùng tôi lại không đến.

Cả đêm không nghe điện thoại của anh.
Anh đợi tôi dưới ký túc xá cả đêm, cho đến khi mềm lòng mới chạy xuống gặp anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận