Một tuần sau, tôi đến tái khám đúng giờ.
Lần này đã thay bác sĩ, là một nữ bác sĩ hiền lành.
Có lẽ Cố Tùng An đang cố tình tránh mặt tôi.
Cũng tốt thôi, sau đêm đó, tôi thật sự không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Kết quả kiểm tra lần trước không được tốt lắm, có hai mục dương tính, trong đó có một mục là nguy cơ cao.
Bác sĩ khuyên tôi nên làm sinh thiết để xem có bị biến chứng hay không.
Ca phẫu thuật được sắp xếp vào buổi sáng ba ngày sau đó.
Cả quá trình giống như sống trong địa ngục, đợi đến lúc hoàn thành tất cả, toàn thân tôi đã tái nhợt, đứng không vững.
Đến cửa bệnh viện, xe tôi gọi mãi vẫn chưa đến, bụng thì ngày càng khó chịu hơn.
Cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa mà ngồi xổm xuống.
Thật khó chịu.
Khó chịu đến mức muốn khóc.
Vào lúc đang cố gắng chịu đựng, đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc trên đầu: "Em ổn chứ?"
Tôi ngước lên, chạm mắt với Cố Tùng An.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ lại ngày xưa.
Ngày trước tôi thường bị đau bụng kinh, mỗi lần Cố Tùng An đều nấu nước đường đỏ cho tôi uống, giúp tôi chườm túi nước nóng để ấm bụng.
Sau đó bất lực nói với tôi: "Anh đã bảo em uống ít đồ lạnh thôi, cứ không nghe lời, sau này biết phải làm sao?"
Những lúc đó tôi luôn cười: "Sau này không phải đã có anh sao?"
Lúc đó tôi không biết rằng, hóa ra tôi và anh ấy sẽ không có "sau này".
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, lắc đầu nói nhỏ: "Không sao đâu.
"
Nghe xong, sắc mặt Cố Tùng An lập tức lạnh đi.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Quả nhiên tôi không nên lo chuyện bao đồng.
"
Nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh ấy, nước mắt tôi cuối cùng cũng không thể kìm được mà tuôn ra.
Đêm đó quả thật là một sai lầm, tôi không nên sai lầm nối tiếp sai lầm nữa.
Bên cạnh anh đã có Lâm Dĩ Như, chúng tôi thực sự không nên dính líu với nhau nữa.
Nước mắt càng lúc càng nhiều, tôi bắt đầu lục túi tìm khăn giấy.
Một lát sau, giọng nói của anh ấy lại vang lên trên đầu tôi, mang theo chút bất lực.
"Em đúng là luôn có cách khiến anh lo lắng đấy.
".