Làm bữa sáng xong,
đặt một bình hoa hồng Đại La mới mẻ lên bàn ăn, tôi đi đến bên cạnh sô
pha, nhìn hắn đang nhắm mắt, tôi gọi: “Không được ngủ nướng, cậu mau dậy đi.”
Hắn mở mắt, đầy tỉnh táo, quả nhiên không ngủ.
“Buổi sáng tốt lành.” Tôi thuận tay nhặt chăn lên gập lại.
Hắn vuốt vuốt tóc mái dài ra sau, cũng nhẹ giọng trả lời: “Buổi sáng tốt lành.”
Ở phương diện lễ phép, hắn học rất nhanh, tôi nghĩ đứa trẻ này sau khi lớn lên nhất định sẽ có đủ tư cách của một quý ông.
Bởi vì không phải phỏng vấn, cho nên hắn mặc trang phục đơn giản, cho dù
muốn hắn mặc bộ suit thì giờ cũng không có bộ nào, một bộ duy nhất đã bị hắn làm rách vô cùng thê thảm, muốn khâu vá tốt thật sự là một công
trình lớn, may mắn là đều rách ở chỗ đường may của áo, vết khâu vá sẽ
không bị lộ liễu.
Trước lúc ra ngoài, hắn đứng ở trong vườn, vươn tay định ngắt bừa một đoá hoa đang nở rộ.
Tôi nhanh chóng ngăn cản “Không thể ngắt như thế!”
Ngày hôm qua, hắn đã ngắt hoa Nguyệt lung tung, tôi đã cực muốn bóp chết
hắn, bây giờ ngay cả hoa hồng Đại La cũng muốn hạ ‘độc thủ’ sao.
Tôi lôi kéo hắn ngồi xổm xuống “Hoa hồng Đại La rất mềm yếu, cho nên lúc
hái phải chú ý, không nên phá hỏng cành lá của nó, chỉ có thể ngắt ở chỗ cách đài hoa bốn, năm cm, nếu muốn hái dài nữa thì phải cách mười hai,
mười ba cm, phải như thế thì cành hoa đó mới có thể dễ dàng nở đóa hoa
tiếp theo.”
Tôi cẩn thận dùng kéo cắt một cành hoa rồi cho hắn
xem, hắn nhận lấy nhìn nhìn, thiếu niên và hoa, trông rất đẹp. Sau đó
hắn vươn một ngón tay, tôi còn chưa kịp phản ứng thì bảy, tám đóa hoa
hồng liền rơi xuống tay hắn, lực khống chế tinh chuẩn đến đáng sợ, mỗi
một bông hoa đều được hái xuống bằng móng tay rất đồng đều dập khuôn.
Tôi thật muốn vỗ tay, khi toàn bộ Mân Côi nở rộ, nhất định phải nhờ hắn hỗ trợ, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
“Thật phiền toái.” Hắn cầm lấy một bó hoa hồng to, lẩm bẩm.
Bứt lung tung thì sẽ không phiền toái sao, cậu đã bị hư hỏng thành tính rồi phải không.
“Đây mới là đúng, nếu không đối xử tốt thì thực vật sẽ không nở ra đóa hoa xinh đẹp, vì hoa cũng có sinh mệnh.”
Tôi lấy tay chống cằm, mỉm cười nói.
Hắn rút ra một đóa hoa nhỏ cài lên tai tôi, lá hoa chạm nhẹ vào má tôi hơi lạnh “Thế này có vẻ đẹp.”
Tôi nên may mắn sao, vì hắn không cài hoa Nguyệt lên tai tôi, dù sao kiếp
trước người ta chỉ tặng hoa màu trắng cho người đã chết.
Nhưng hắn học được thói quen thích cài thứ gì đó lên đầu người khác từ lúc nào?
Hắn lấy hai đóa hoa hồng Đại La không được đẹp cho lắm, còn lại trả lại cho tôi.
Tôi nghi hoặc hỏi “Lấy hai đóa này để làm gì?” Hơn nữa lại chọn hai đoá không được đẹp.
“Đổi phí sinh hoạt.”
Tôi ngẩn người nghĩ, hai đóa hoa có thể đổi mấy đồng phí sinh hoạt? Nếu
muốn bán hoa thì cũng phải mang cả rổ đi bán chứ, đúng rồi, còn phải để
vào một cái giỏ lớn, đựng ước chừng ba bốn loại hoa mang ý nghĩa đẹp,
nhiều người trẻ tuổi cũng hay dùng nghề này để buôn bán, một đóa mấy
Geny cơ, dù giờ không có kinh nghiệm bán hoa, nhưng cũng có thể từ từ
tích luỹ, cũng dễ như bán quán nước bên đường.
Thiếu niên bán hoa......
Tôi ôm hoa, rùng mình một cái, không được, thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh hắn đi bán hoa.
( Tojikachan: Chrollo đi bán hoa :]]]]]] )
Tôi ngốc xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt hắn tới gần không biết
khi nào, hắn hơi hạ mí mắt xuống, con ngươi đen hơi lạnh lẽo, biểu cảm
còn có chút ngốc nghếch.
Hắn khẽ liếm má tôi một cái, là liếm.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Cậu đói bụng?” Không phải là vừa mới ăn no xong sao?
“Không.”
Chúng tôi nhìn nhau, không khí cực kỳ bình tĩnh, chỉ có gió thổi qua lay động vườn hoa, sàn sạt quanh quẩn.
Tôi đứng lên, ôm hoa hồng Đại La vào ngực, hơi cúi thân để sát vào gương
mặt đang ngẩng của hắn, sợi tóc màu xám bạc trượt xuống trên trán hắn, ở trên trán hắn in xuống một cái hôn, hôn chứ không phải liếm, thành tâm
thành ý giống như chúc phúc, dùng môi chạm vào giữa trán hắn.
Không có dục vọng gì, chỉ đơn thuần là im lặng giao hòa.
Hô hấp nhẹ nhàng, cảm thụ ôn nhu, dịu nhẹ như cánh hoa trong tay.
Tôi rời môi, cười dịu dàng “Lên đường bình an nhé.”
Gương mặt lạnh lẽo của hắn vỡ ra, thay vào đó là sự ấm áp nhè nhẹ “Ừ.”