Chú À! Đừng Nên Thế!

"Để cô ta ở cửa đi. Anh đi được rồi." Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế sofa, chậm rì rì đặt Cốc trà xuống.

"Tô Thi Thi, cô chính là kẻ tiện nhân!" Đoàn Ngọc Lộ giận đến ác miệng mắng to, đứng ở cửa hất tóc chửi bậy.

Cô lớn lên từng này tuổi. Chưa từng chịu mất mặt đến như thế!

"Sao vậy, Đòan Nhị Tiểu Thư chân không đau rồi hả?" Tô Thi Thi liếc Đoàn Ngọc Lộ chân mặc quần dài, âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Ưu đứng ở phía sau cửa.

Tiểu Ưu liền gật đầu, tay liền đưa đến trên khung cửa có 1 sợi dây dang buông xuống, mạnh mẽ lôi kéo.

"Tô Thi Thi, tôi sẽ không bỏ qua cô, tôi..."

"ào..."

Một chậu nước từ trên trời giáng xuống, đỏ lên người Đoàn Ngọc Lộ đang mải mê nói kia.

Đoàn Ngọc Lộ đứng yên tại chỗ, cả người nước chảy xuống ướt nhẹp, mắt mở ra không nổi, ngốc nghếch đơ ra đó.

"Ai nha, cô hiện tại cũng biến thành một con gà rồi." Tô Thi Thi đứng lên chậm rãi hướng cửa đi tới, khinh thường đánh giá Đoàn Ngọc Lộ, gằn từng chữ nói, "Ướt sũng!"

Dám vũ nhục mẹ cô, cô hắt cho cô ta một chậu nước là quá nhẹ tay rồi!

"Cô!" Đoàn Ngọc Lộ lúc phản ứng kịp, nhất thời thét chói tai muốn bổ nhào qua, "Tô Thi Thi, tôi muốn giết cô!"

Nhưng cô ta còn chưa đi được một bước, đã bị vệ sĩ ở một bên giữ chặt cổ áo, vươn tay lôi trở ra.

Đoàn Ngọc Lộ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh một phen.

Tô Thi Thi nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Đoạn Nhị Tiểu Thư này bộ dáng nhếch nhát, đi vào sẽ làm nhà chúng tôi ô uế, có chuyện liền đứng ở cửa nói đi."

"Cô!" Đoàn Ngọc Lộ tức giận đến toàn thân phát run, ra sức hít thở không khí, cố kìm nén để cho chính mình không bạo phát ra.

Cô ta hôm nay tìm đến Tô Thi Thi là có chuyện muốn thương lượng!

"Tô Thi Thi, tôi tới liền là nói cho cô, tôi đem Hà Chí Tường trả lại cho cô. Cô bảo hắn theo tôi ly hôn!" Đoàn Ngọc Lộ trầm giọng nói.

Nghe nói mẹ con Hà Chí Tường hôm nay sẽ được thả ra, đến lúc đó nếu lỡ tìm đến Đoàn gia, cô liền tiêu rồi.

"Trả lại cho tôi?" Tô Thi Thi giống như nghe được truyện cười hay nhất tưc trước đến nay, "Đoàn Ngọc Lộ, cô đang nói đùa sao?"

"Cô!" Đoàn Ngọc Lộ hít sâu, "Cô không phải vì hắn muốn chết muốn sống à? Tôi bây giờ còn cho cô, cô còn không mau cảm ơn tôi đi? Đừng ở chỗ này khiến cho tôi bực mình, tôi thừa biết cô đi theo bên cạnh chú trẻ chỉ là diễn trò, cô từ đầu liền không phải là người phụ nữ của chú ấy!"

Xem vẻ mặt cô ta chắc chắn như vậy, Tô Thi Thi quả thực muốn nở nụ cười.

"Đoàn Ngọc Lộ, mẹ con Hà Chí Tường không nói cho cô, ly hôn là tôi nói ra sao? Ly hôn tôi cùng Hà gia chia một nửa tài sản, cô dầu gì cũng là con dâu Hà gia, những thứ này bọn họ cũng chưa nói cho cô biết sao?" Tô Thi Thi vẻ mặt ra vẻ đáng tiếc nhìn cô ta nói.

"Cái gì?" Đoàn Ngọc Lộ trong đầu ông lên một tiếng, thân thể lung lay muốn ngã.

Cô ta lắc đầu, thì thào nói: "Không đúng. Hà Chí Tường nói cô cực kỳ yêu hắn."

Cô ta nói xong hét rầm lêm: "Tô Thi Thi cô là cái đồ không biết xấu hổ giả tạo, tôi đem Hà Chí Tường trả lại cho cô, cô mau để cho hắn theo tôi ly hôn!"

"Là người nào đang dạy người phụ nữ của ta đào chân tường?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam sâu xa. Ý anh là ai dám dạy bảo bối nhà anh đi theo trai

Đoàn Ngọc Lộ cả kinh thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cũng không dám nhìn ra sau lưng.

Chú trẻ không phải đi công ty sao? Sao lại đột nhiên trở về!

"Đoạn Nhị Tiểu Thư, cô cũng gan quá rồi, dám xúi dục người phụ nữa của tôi quay lại với chồng trước sao?" Bùi Dịch từng bước một đến gần, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.

"Chú trẻ, không phải. Tôi... Là Tô Thi Thi, chính cô ấy nói cô cực kỳ yêu Hà Chí Tường, tôi hiện tại chỉ là nghĩ muốn nhường hắn cho cô ấy." Đoàn Ngọc Lộ vội nói ra.

"À...?" Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi, "Cô cực kỳ yêu chồng trước của cô sao?"

Tô Thi Thi mắt trợn trắn, lành lạnh nói: "Ai nói, tôi hiện tại yêu nhất chỉ có Bùi tiên sinh anh."

Tuy biết cô là nói dối, nhưng Bùi Dịch tâm tình không hiểu lí do gì lại cao hứng lên rất nhiều.

Anh tiến lên vươn tay ra ôm lấy eo của Tô Thi Thi, đối với Đoàn Ngọc Lộ nói: "Nhớ kỹ, cô ấy là thím trẻ của cô. Vẫn còn không mau gọi người?"

"Thím trẻ?" Đoàn Ngọc Lộ sắc mặt liền trắng bệch.

Bùi Dịch không phải đang cùng Tô Thi Thi diễn trò sao? Hẳn không phải là thật sự muốn kết hôn với cô ấy đi?

Tô Thi Thi cũng bị cái xưng hô "thím trẻ" này làm cho ngơ ra luôn rồi. Muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng thấy Đoàn Ngọc Lộ sắc mặt không tốt, cô cũng vui vẻ như đang được xem kịch vui.

Bùi Dịch gặp Đoàn Ngọc Lộ không chịu goi, sắc mặt lập tức trầm tiếp xuống: "Sao vậy, muốn tôi dạy cho cô lễ nghi đối với trưởng bối sao?"

"Tôi..." Đoàn Ngọc Lộ sợ tới mức khẽ run rẩy, đánh chết cô cũng không dám trêu chọc Bùi Dịch.

Cô căm giận nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, chịu tức giận, nghiến răng nghiến lợi gọi cô một tiếng: "Thím trẻ."

"Chưa ăn cơm sao? Nghe nói cô vừa rồi lúc mắng chửi người rất lớn tiếng mà, một lần nữa gọi lại m." Bùi Dịch âm thanh lạnh lùng nói.

Đoàn Ngọc Lộ hốc mắt phiếm hồng, hướng về phía Tô Thi Thi hô một tiếng "Thím trẻ", xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Tô Thi Thi mặt không chút thay đổi nhìn bóng lưng cô ta rời khỏi, bỗng nhiên đẩy ra Bùi Dịch, khó chịu nói: "Sao anh như vậy liền đuổi cô ta đi?"

Cô còn chưa có chơi đã a!

Bùi Dịch liếc nhìn cô một cái: "Tôi giữa trưa không có nhiều thời gian, chẳng lẽ muốn tôi cho người khác thời gian để quấy rầy tôi sủng ái em sao?"

"Anh!" Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, căm giận mắng, "Đồ lưu manh!"

Bên kia, Đoàn Ngọc Lộ khóc chạy về trong nhà mình. Phương Thanh Hoa thấy xô ta lâu như vậy vẫn không trở lại, chính đang đứng ở trong sân chờ.

"Ngọc Lộ, con đây là sao vậy, mau nói mẹ nghe?" Phương Thanh Hoa vừa thấy con gái của mình toàn thân ướt chèm nhẹp trở về, trong lòng căng thẳng.

Đoàn Ngọc Lộ liền vươn tay ra ôm mẹ mình, rồi khóc chạy vào trong nhà.

"Ngọc Lộ!" Phương Thanh Hoa quýnh lên, nhìn người hầu hỏi, "Nhị Tiểu Thư xảy ra chuyện gì?"

"Phu nhân, chúng ta cũng không phải rất rõ ràng rồi sao. Giống như tiểu thư bị cái cô Tô tiểu thư kia khi dễ rồi." Người hầu thật cẩn thận nói.

Phương Thanh Hoa tay liền nắm chặt thành quả đấm, căng thẳng hít một hơi thật sâu, đối với người hầu khoát tay: "Các người đi xuống trước đi."

Bà ta nói xong xoay người vào phòng, đi tới Đoàn Ngọc Lộ phòng, lại phát hiện môn bị khóa, chỉ nghe đến chính mình tiểu nữ nhi ở bên trong khóc.

Phương Thanh Hoa sắc mặt trầm trầm, trở về phòng của mình, nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra gọi cho von gái bà ta đang ở nước ngoài. Đem chuyện đã xảy ra nơi này đều nói một lần, để cho con gái lớn của bà ta mau trở lại.

"Hắt xì!" Đang ở trong biệt thự, lúc ăn cơm trưa Tô Thi Thi liền nhảy mũi hai cái liên tục.

Cô xoa cái mũi, buồn bực nói thầm: "Nhất định là mẹ con nhà họ Đoàn đang mắng tôi."

Bên cạnh bỗng nhiên duỗi qua một bàn tay. Bùi Dịch lấy mu bàn tay thăm dò một chút cái trán của cô, cau mày nói; "Không phải bì chuyện tối hôm qua mà bị cảm lạnh rồi chứ?"

Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, buồn bực nói: "Người nào ở bên cạnh cửa sổ làm cả đêm mà không cảm lạnh?",

Sơn Trang Đoàn gia lại ở lưng chừng núi, nhiệt độ không khí so với trong thành phố thấp hơn rất nhiều. Hơn nữa buổi tối ngày hôm qua, không mở điều hòa cũng thật lạnh khoái. Ngày hôm qua lăn qua lăn lại cả đêm, Tô Thi Thi thật đúng là cảm giác có phần bị cảm.

"Khụ khụ..." Bùi Dịch xấu hổ ho khan một tiếng, cô gái này thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Anh cùng cô ăn cơm không mất nhiều thời gian lắm, đứng dậy từ trong cặo công văn cửa mình đưa ra một chồng văn kiện đưa cho Tô Thi Thi: "Chính mình chọn một công ty đi."

"Cái gì?" Tô Thi Thi lướt mắt qua nhìn thử liền thấy, mi mắt mạnh trừng lên, "Phỏng vấn tuyển chọn?"

Anb vậy mà sẽ giúp cô tham gia phỏng vấn tuyển chọn?

Không đúng - -

"Anh có âm mưu gì?" Tô Thi Thi cảnh giác nhìn Bùi Dịch, "Trước đó nói qua, tôi sẽ không tới công ty anh làm việc rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui