Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Thời Cảnh Thường đã đồng ý đến đón Sơ Sơ về nhà, thế nên cô nói với Mạc Lệ hãy về trước đi, nhưng cô ấy không chịu, quyết đợi Thời Cảnh Thường đến tận nơi rồi mới về.

Thấy vậy, Hứa Sơ Sơ liền kéo theo cô ấy lên xe về chung, chỉ có một điều cô không ngờ được là, Thời Cảnh Thường lại đi chung với Mạnh Huyền Chân tới đây, xe cũng là đi xe anh ta, thành ra.....!4 người chen chung một chiếc xe!
Hứa Sơ Sơ ngồi ở giữa, bên tay trái là Mạc Lệ, bên tay phải là Mạnh Huyền Chân.

Vì không muốn làm Thời Cảnh Thường khó xử nên cô kéo Mạc Lệ lên ghế sau ngồi, không ngờ....!Mạnh Huyền Chân cũng là ngồi ở đây....!
Mạnh Huyền Chân thì càng không ngờ tới, anh là bị Thời Cảnh Thường kéo đi, cứ nghĩ Hứa Sơ Sơ sẽ lên ghế trước ngồi nên anh mới nhường chỗ ngồi ghế sau, ai ngờ.....!đúng là người tính không bằng trời tính mà!
Hứa Sơ Sơ bặm môi, cô hết xoay qua nhìn Mạc Lệ rồi lại quay qua nhìn Mạnh Huyền Chân, cả hai đề im thin thít, nhưng mà từ người họ phát ra thứ gì đó làm không khí thay đổi, ngượng ngập đến kì lạ.


Hứa Sơ Sơ: "...."
Cứ có cảm giác như là kẻ thứ ba thế này? Cô có phải đang làm vai trò của kẻ chen ngang đúng không? Sao mà thấy giống như bản thân thừa thãi chưa từng có!
Hứa Sơ Sơ liếc qua lại, cuối cùng nhìn lên gương chiếu hậu, cầu cứu Thời Cảnh Thường!
Ai ngờ, anh liếc nhìn cô một chút rồi thu tầm mắt về, không làm gì đặc biệt cả.

Hứa Sơ Sơ: "..."
Cái thằng chú đúng khốn nạn thật! Sao anh lại có thể bày ra cái vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường thế nhỉ?
Chỉ mình cô là thấy khác lạ thôi hả? Không khí đúng là đang tích điện thật mà? Cô ngồi đây sắp bị điện giật đến nơi rồi đây này, quá đáng sợ luôn!
Hứa Sơ Sơ không trông mong gì vào thằng chú của cô nữa, cô lên tiếng hỏi vu vơ:
- Chỉ mình mình thấy khó chịu thôi hả?
"..."
Lời Hứa Sơ Sơ nói ra, không ai lên tiếng đáp trả, không khí trong xe vốn quỷ dị nay vì lời nói của cô mà trở nên quỷ dị hơn, điều đó càng làm cô thấy xấu hổ!
Đúng là đám người vô tâm mà, đáp một cái cho cô bớt thấy quê là chết hay răn đó!
Nghĩ rồi, Hứa Sơ Sơ nhìn sang Mạnh Huyền Chân rồi quay qua Mạc Lệ, hỏi:
- Hai người có thể bỏ đi hai cái mặt lạnh đó được không, tôi là người bệnh đấy, nhìn mặt hai người nghiêm trọng như vậy, bệnh càng nặng thêm chứ không khỏi nổi đâu!
Ngay lúc đó, không biết vô tình hay cố ý,cả Mạc Lệ và Mạnh Huyền Chân đều quay sang nhìn cô, nói cùng một câu:
- Vậy để mình/ anh đổi chỗ?

Hứa Sơ Sơ: "..."
Đúng là có gì đó thật rồi, trốn tránh cùng nhau, trả lời cũng cùng nhau nốt....!
Hứa Sơ Sơ cười gượng, cô nhìn cả hai người, đáp:
- Thôi khỏi, mình đi, mình đổi chỗ cho, mình lên ghế trước ngồi!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ ruớn người về phía trước, muốn đi lên chỗ ngồi gần Thời Cảnh Thường, cô thật sự rất muốn thoát khỏi cái chốn sau lưng đó.

Cảm giác chỉ cần ngồi thêm 1' nữa thôi là cô sẽ bị hai người đó bóp chết vậy! Quá đáng sợ!
Nhưng ngay lúc cô đang tìm cách trèo đến chỗ ghế ngồi trước, đột nhiên chiếc xe đi qua một đoạn đường có rạch kẻ chắn, khiến cả xe rung lên, Hứa Sơ Sơ cũng theo đó mà bị lắc lư.

Đầu cô còn bị đập với đầu xe phía trên đau điếng.

Ngay lúc đầu mình sắp đập lên đầu xe thêm lần nữa, đột nhiên có một cánh tay dài vươn ra, đỡ lấy đầu cô, che đi khoảng trống với đầu xe, khiến cô không bị đập đau nữa!
Hứa Sơ Sơ bất ngờ, cô nhìn Thời Cảnh Thường, anh vẫn không nhìn cô, chỉ chăm chú lái xe phía trước.


Khi qua hết các vạch kẻ, xe đột ngột dừng lại, Thời Cảnh Thường phanh xe, sau đó quay sang phía Hứa Sơ Sơ, rút tay mình ra, nói:
- Xuống xe, đi vòng lên!
Hứa Sơ Sơ bây giờ mới hiểu dụng ý của anh, cô gật đầu một tiếng rồi đi ngang qua người Mạc Lệ đi xuống!
Mở cửa xe đằng sau ra, Hứa Sơ Sơ chui người đi ra ngoài, sau đó cô đóng cửa xe lại, đi về phía trước, mở cửa xe ngay chỗ ngồi Thời Cảnh Thường ra.

Đúng lúc này, đột nhiên một cánh tay trắng dùng lực đập cánh cửa vào lại, nó làm Hứa Sơ Sơ giật bắn mình, quay đầu nhìn sang, một người phụ nữ xuất hiện, ánh mắt nảy lửa nhìn Hứa SƠ Sơ, lên tiếng:
- Cô vẫn còn lởn vởn bên cạnh anh ấy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận