Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ đứng hình, cô mở to mắt không biết phải làm thế nào, trong thâm tâm đang gào thét dữ dội, còn đầu óc thì hoàn toàn mê mang, đầy dấu chấm hỏi hiện lên.

Thời Cảnh Thường, anh ấy....!đang hôn cô sao? Kisss??
"..."
Cô không mơ đấy chứ? Đây là...!đây là lần đầu tiên Thời Cảnh Thường hôn cô...!còn đặc biệt là...!hôn môi nữa cơ!!
Hứa Sơ Sơ bất ngờ đến tột độ, nhưng cô nhanh chóng bị cắt đứt dòng suy nghĩ bởi nụ hôn mãnh liệt của Thời Cảnh Thường, tay không chủ động mà đặt lên trước ngực của anh, nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ngọt ngào không tưởng đó!
Thời Cảnh Thường không biết mình đang làm gì, anh đơn giản chỉ là muốn chặn miệng của Hứa Sơ Sơ lại, cái miệng nhỏ này của cô luôn thốt ra những lời lẽ khiến anh tức điên.

Nhưng không ngờ, anh lại có thể mất kiểm soát đến thế này...!
Bờ môi của cô thật ngọt ngào, như viên kẹo đường vừa ngậm vào là tan ra ngay vậy, sự ngọt ngào của cô giống như dòng suối mát chảy qua sa mạc, khiến anh kềm lòng không được, hôn cô một lần nữa, lúc đầu nhè nhẹ sau đó ngày càng thêm mãnh liệt, càng triền miên và khát vọng muốn có được cô dâng lên như ngọn thủy triều.


Ngay lúc Hứa Sơ Sơ tưởng chừng như Thời Cảnh Thường sẽ làm tiếp chuyện gì đó thì đột nhiên anh lại dừng lại, hoảng hốt đẩy mạnh cô ra, giống như là vừa nhận ra mình đã gây ra điều gì đó vậy!
Hứa Sơ Sơ bất ngờ mở mắt, cô há miệng thở dốc, nhìn Thời Cảnh Thường đang ngạc nhiên mà thốt lên:
- Chú.....!
Thời Cảnh Thường đưa một tay lên chống đầu mình, rốt cuộc anh lại vừa làm cái gì nữa vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác lại mất kiểm soát dễ dàng đến thế?
Còn là mất kiểm soát trước mặt Hứa Sơ Sơ, cô gái này dễ dàng khơi gợi việc đó trong anh như vậy?
Thời Cảnh Thường liếm môi, anh nhắm mắt rồi mở mắt ra, nhìn Hứa Sơ Sơ lên tiếng:
- Tôi xin lỗi, cháu về phòng trước đi!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường quay lưng, muốn đi vào nhà vệ sinh gần đó, anh cần nước để tỉnh táo lại bản thân mình.

Thế nhưng, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ đột nhiên chạy lại, cô nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, hỏi:

- Cái đó...!nụ hôn lúc nãy...!là chú chủ động...!đúng không?
Thời Cảnh Thường nuốt một ngụm nước bọt, anh không quay đầu, chỉ chậm rãi nói:
- Sơ Sơ....!
Lời nói chưa kịp thốt ra hết của anh một lần nữa bị Hứa Sơ Sơ cắt ngang, cô hỏi tiếp:
- Lần trước là do cháu chủ động, nhưng mà lần này...!là chú ....!hôn cháu đúng chứ? Nụ hôn đó ...!xuất phát từ chú...!đúng không?
Tim Hứa Sơ Sơ bỗng dưng đập mạnh, cô không thể ngờ được Thời Cảnh Thường sẽ hôn mình, vậy nên trong giọng nói có chút ngập ngừng hỏi anh...!
Cô rất muốn biết...!lần trước là do cô, nhưng mà lần này...!là do anh muốn đúng chứ?
Điều đó có phải chứng tỏ...!anh...!thích cô đúng không?
Đáy lòng Thời Cảnh Thường run lên, anh bất ngờ quay đầu, lớn tiếng gọi:
- Sơ Sơ!!!
Tiếng hét của anh làm Hứa Sơ Sơ giật mình, cô mở to mắt nhìn Thời Cảnh Thường, tay nắm chặt lấy tay anh, chờ đợi câu trả lời được thốt ra....!
Nhưng không, trái ngược với mong đợi của cô, Thời Cảnh Thường chỉ bình ổn lại trạng thái của mình, sau đó nói:
- Sơ Sơ....!về phòng đi! Được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận