Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ tức giận, cô xé tấm poster trên bảng thông báo xuống, cầm theo nó đi vào lớp.

Đến bàn một cô gái xinh đẹp, Hứa Sơ Sơ ném tấm poster xuống, lên tiếng:
- Lớp trưởng, chuyện này là thế nào?
Cô gái đang cầm chiếc gương nhỏ soi đôi lông mày của mình, nghe tiếng gọi, liền bỏ nó xuống, nhìn tờ giấy trên bàn rồi nhìn lại Hứa Sơ Sơ, không nhanh không chậm đáp:
- Như cậu thấy đó, vở kịch này cậu là vai chính!
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, nói:
- Tôi là vai chính? Tôi là người diễn mà còn không biết mình có vai diễn nữa cơ, các cậu tự quyết chuyện của tôi sao?
Cô gái đó vuốt tóc, cười xinh đẹp đáp:
- Không phải bây giờ cậu biết rồi sao! Biết sớm biết muộn gì cũng giống nhau thôi mà, có sao đâu?
Hứa Sơ Sơ nghe cô gái này nói giọng ẻo lả, cô híp mắt lên tiếng:

- Ý cậu là tôi dù có biết trước biết sau gì cũng được cho nên không cần thông báo với tôi đúng không? Cũng không cần hỏi ý kiến tôi chứ gì?
Cô gái kia đảo mắt, có chút khó chịu trả lời:
- Sơ Sơ, cái này....!
Nhưng tiếc thay, Hứa Sơ Sơ đứng phía trước không cho cô ta có cơ hội nói tiếp, cô đập bàn, âm u lên tiếng:
- Ai cho phép cậu tự tiện quyết định chuyện của tôi, hửm?
Cô gái kia bị dọa sợ, người có chút run lên, lắp bắp đáp:
- Không, không phải, cậu .....!nghe tôi nói đã...!
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, xoáy sâu ánh mắt vào cô gái trước mặt, hỏi:
- Đào Lý Kỳ đúng không? Tên cậu?
Đào Lý Kỳ nghe Hứa Sơ Sơ gọi tên mình, nội tâm run lên một chút, gật đầu không đáp, không hiểu tại sao cô thấy cô gái này lại đáng sợ đến kì lạ.

Có một loại bá khí phát ra trên người cô ấy tạo nên niềm sợ hãi đánh về phía bọn họ, dù chỉ là nghe cô nói thôi, nó vẫn gây ra hoảng sợ cực độ.

Vốn Hứa Sơ Sơ không có gì nổi bật trong lớp, cô cũng chưa từng tiếp xúc với cô ta thế nên lần bầu chọn trước mới vơ đại Hứa Sơ Sơ làm, ai mà ngờ...!cô ta lại tức giận thế này.

Bình thường Hứa Sơ Sơ luôn giảm hết mức tối thiểu sự tồn tại của mình trong lớp, không chơi với ai, cũng không đặc biệt nói chuyện với ai, thế nên Đào Lý Kỳ không biết....!cô ấy cũng có mặt này! Đáng sợ quá!
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu nhìn Đào Lý Kỳ, cô chống tay xuống bàn, lên tiếng chậm rãi:
- Đào Lý Kỳ, cậu nghĩ tôi rất dễ dãi đúng không? Cho nên mới để cho cậu tùy ý sắp xếp chuyện của tôi? Tôi không đồng ý mà sao cậu dám tự tiện quyết định? Hả?
Đám học sinh trong lớp vốn đã đi ăn trưa cả, thế nên bây giờ rất ít người ở đây, không gian càng lớn khiến Đào Lý Kỳ tự thấy mình nhỏ bé trước Hứa Sơ Sơ, cô nuốt một ngụm nước bọt, chớp mắt nhìn cô gái trước mặt.


Đào Lý Kỳ tự động rụt người ra sau, ánh mắt cô run run, nghe câu hỏi của Hứa Sơ Sơ, cô liền đáp:
- Không phải, lúc đó....!là do cậu nghỉ học nên không biết, cả lớp...!đều đề nghị hình thức bốc thăm để lựa chọn, mà trong số thăm được cho sẵn đó, chỉ có tên của những người chưa hoàn thành kế hoạch diễn xuất thực nghiệm hè thôi.

Có 5 người chưa hoàn thành, trong đó cũng có cậu....!vậy nên...!mình bóc trúng cậu là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô nhướng môi nói:
- Ngẫu nhiên? Cậu tưởng tôi ngốc lắm đúng không? Hoạt động lần này vốn là của trường, các lớp một tiết mục, chỉ cần là tự nguyện tham gia thì đều được chấp nhận cả, cậu đây bốc trúng tôi là ý gì?
Đào Lý Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, mắt chớp lia lịa, trả lời:
- Thật ra...!đây...!không phải như cậu nghĩ đâu...!
Hứa Sơ Sơ chán nghe giọng nói dẻo như kẹo kéo của cô ta, liền cắt ngang:
- Đừng có nói mấy câu vô ích nữa! Tôi sẽ nói một lần thôi! Tôi! Không!Làm! Cậu muốn thì tự đi mà diễn, ok?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ thả tay, cô quay người đi ra ngoài, để lại một mình Đào Lý Kỳ thở dốc đằng sau, cô ta mếu máo, hét lớn:
- Nhưng mà...!cái này chọn từ cả tuần trước rồi...!bây giờ...!cậu không đồng ý...!ai mà làm chứ??
Hứa Sơ Sơ đi thẳng, cô không trả lời lại cô gái phía sau, cô thật sự không thích mấy trò vô bổ này, trông thật nhàm chám.


Đúng lúc đi tới cửa phòng học, đột nhiên một nam sinh đi vào, chắn ngang lối đi của Hứa Sơ Sơ, khiến cô suýt chút nữa ập mặt vào người cậu ta.

Thân thể nhanh chóng lách đi, Hứa Sơ Sơ nhìn người con trai trước mặt, nhíu mày nói:
- Này, cậu có thể đi vào nhanh một chút không? Cậu đang ngáng đường tôi đấy?
Người con trai cao lớn đứng chắn trước cửa, nhìn Hứa Sơ Sơ, không có ý định tránh ra, hỏi thẳng:
- Cậu là Hứa Sơ Sơ, đúng chứ?
Hứa Sơ Sơ nghe cậu ta hỏi, trong đầu sy nghĩ một hồi, đảo mắt, cô lên tiếng đáp:
- Phải!! Cậu là ai?
Người thanh niên nhướng môi, mỉm cười nói:
- Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là Lang Thiên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận