Ngày hôm sau, Hứa Sơ Sơ mang một bọ váy trắng đơn giản, cô xõa tóc dài đến eo và trang điểm nhẹ nhàng, sau đó đi đến dự buổi tiệc.
Một điều trùng hợp là bữa tiệc này được tổ chức ở một chi nhánh lớn thuộc khách sạn PJH, chỉ cách nhà Thời Cảnh Thường vài km đi xe.
Hứa Sơ Sơ tự lái xe ô tô đi, cô đỗ vào bãi đỗ xe đằng sau, rồi cầm theo điện thoại đi vào từ cổng chính.
Đi ngang qua máy quét, cô đưa thẻ mời đã nhận truyền vào máy, sau đó thì được cho vào.
Bên trong, hào nhoáng, xa hoa đến không thể diễn tả thành lời.
Vô số khách khứa tụ tập đông đúc trong đại sảnh, người đẹp càng không thiếu, mỹ lệ, đẫy đà, thanh khiết....!tất cả thể loại đều có.
Hứa Sơ Sơ đi đến một bàn nhỏ, quan sát tìm kiếm một chút thì liền phát hiện thấy rất nhiều hoa khôi của các lớp và các khối xuất hiện ngày hôm nay, theo cô biết, bọn họ đâu phải nữ chính hay là có vai diễn trong các vở kịch đâu?
Hoa khôi là thành phần của câu lạc bộ trường, nơi hội tụ trai xinh gái đẹp và tài năng, họ kiêu ngạo đến mức chỉ đi diễn những vai diễn có các nhà đầu tư lớn, hoặc đăng kí thử vai ở các công ty, chứ không chấp nhận các vai diễn nhỏ lẻ của lớp, của khối.
Ấy vậy mà họ xuất hiện ngày hôm nay, mỗi người lại mang mỗi màu, mỗi vẻ đến, cố nổi bật bản thân mình, chỉ điều này thôi cũng đủ để Hứa Sơ Sơ phải nghi ngờ mức độ ảnh hưởng của buổi tiệc này đến bọn họ.
Mục đích của buổi tiệc này, không đơn giản như cô nghĩ rồi!
Đang nhìn, bỗng chốc trên tay bị nhét vào một ly rượu, Hứa Sơ Sơ xoay đầu nhìn qua thì thấy Lang Thiên không biết từ lúc nào đã đứng cạnh mình.
Anh mỉm cười và đưa ly cocktail cho cô.
Hứa Sơ Sơ nhận lấy, Lang Thiên liền lên tiếng:
- Đi thôi, các thầy cô đang mong em lắm đấy!
Hứa Sơ Sơ nghe vậy, không phản đối cùng Lang Thiên sánh vai đi đến bàn của các giáo viên trong trường.
Điều làm Lang Thiên bất ngờ là, anh đưa tay ra chờ Hứa Sơ Sơ khoác vào tay mình cùng đi, thế nhưng....!cô lại không làm vậy, chỉ đi bên cạnh anh mà thôi, ngay đến vai cũng giữ khoảng cách!
Kiểu khoác tay bạn diễn là mô típ lâu đời của trường, cũng là khóa học đầu tiên mà bọn họ phải học, nam chính nữ chính thậm chí là nam phụ nữ phụ số 1 số 2 đều phải làm vậy, bởi vì họ là cặp đôi, là diễn viên mà nhiều người hướng đến.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn là đại diện cho một nhân vật mình diễn, nếu có ghép đôi với bạn diễn thì phải thể hiện mối quan hệ thân thiết, để lôi kéo những khán giả yêu thích couple, yêu thích bọn họ, rồi sẽ yêu thích luôn bộ phim.
Nói một cách khác, đây chẳng khác nào là chiêu trò để pr (quảng cáo) cho bộ phim hoặc để pr cho chính diễn viên đó!
Hứa Sơ Sơ lại không để tâm điều này, cô chỉ là sinh viên, việc như vậy cứ để sau khi cô đi diễn đi, không cần phải làm để tạo tin đồn ở trường.
Sẽ phiền phức!
Hơn nữa, nếu người bên cạnh cô là Thời Cảnh Thường, thì cô sẽ vui vẻ mà khoác tay, nhưng đây lại không phải, thế thì tại sao cô phải làm? Có muốn tạo tin đồn thì cũng phải tin đồn với anh ấy, mới có giá trị chứ!
Các giáo viên thấy Hứa Sơ Sơ và Lang Thiên đi đến, bọn họ vui mừng nói rất nhiều, và bắt đầu giới thiệu hai người với các nhà làm phim.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Sơ Sơ bị buộc phải cầm một ly rượu lên uống, bởi vì đây là xã giao cơ bản của ngành này, không thể không có.
Vậy nên, dù không muốn uống tới đâu, Hứa Sơ Sơ cũng bị ép nuốt một hai ngụm rượu.
Lang Thiên bên cạnh nhìn cô như vậy, cũng khéo léo nói chuyện phân tán bớt sự chú ý, để Hứa Sơ Sơ thừa cơ đổ rượu đi, anh không muốn bạn gái đi bên cạnh mình vốn đã khó chịu nay vì đống rượu đó mà khó chịu hơn.
Con gái....!uống càng ít rượu càng tốt!
Hứa Sơ Sơ núp sau lưng Lang Thiên, cũng âm thầm đổ rượu đi, cười nhếch mép cảm ơn anh ta mấy lần.
Dù sao, hôm nay anh ta cũng đã phần nào làm giảm bớt sự đáng ghét của mình trong cô, nhưng mà chỉ có 1 chút thôi.
Cô vẫn ghét Lang Thiên lắm!
Đúng lúc này, đột nhiên một cánh tay đưa ra kéo Hứa Sơ Sơ tách ra khỏi người Lang Thiên, khiến cô giật mình.
Lang Thiên đang mải nói chuyện, không để ý Hứa Sơ Sơ đã rời đi lúc nào, một mình anh ta đấu khẩu với hơn mười miệng người, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa!
Hứa Sơ Sơ bị kéo đi, cô nhíu mày nhìn thân ảnh quen thuộc, lên tiếng hỏi:
- Tại sao anh lại ở đây?
Mạnh Huyền Chân mặc một bộ vest trắng lịch lãm, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ cuốn hút của người đàn ông hiện đại, khiến không ít người dòm ngó.
Anh ta dường như không để ý đến điều đó, ánh mắt chiếu thẳng vào Hứa Sơ Sơ, nói:
- Cái đó anh phải hỏi em đấy! Em đang làm gì ở đây vậy?