Ánh mắt Thời Cảnh Thường bỗng biến đổi, sâu thẳm nhìn cô gái đang làm loạn trước mặt.
Anh không ngăn cô, còn vòng tay ôm lấy eo Hứa Sơ Sơ, cúi đầu xuống hôn sâu đáp lại.
Hứa Sơ Sơ bất ngờ, không lường được anh sẽ đáp trả nụ hôn của cô, nghĩ tới mình là đến để đòi lại cho không lỗ vốn, liền vòng tay lên ôm lấy cổ anh, hôn sâu hơn...!
Thời Cảnh Thường lật người Hứa Sơ Sơ lại, áp tay mình dán lên lưng cô, chắn cửa phía sau cứng ngắc, anh mút chặt đôi môi ngọt ngào, đưa lưỡi vào trong.
Hứa Sơ Sơ không có kinh nghiệm trong chuyện này, lúc đầu còn năng nổ chiến đấu, sau một thời gian ngắn đã hết mãnh liệt, chuyển dần sang thế bị động, chân tay mềm nhũn, để mặc Thời Cảnh Thường làm chủ,
Đang lúc bận rộn, đột nhiên một bước chân đi tới.
Thời Cảnh Thường nhanh nhạy nghe thấy, thế nhưng không mấy quan tâm.
Anh ôm ngang Hứa Sơ Sơ lên, vẫn hôn cô nhưng cơ thể dần dịch qua một nơi khác, trốn đằng sau một giá thép treo đồ trong góc tường.
Hứa Sơ Sơ mơ màng nghe thấy có tiếng mở cửa bước vào, nghĩ là nhân viên khách sạn nên choàng mở mắt, đưa tay lên đẩy người Thời Cảnh Thường ra.
Thế nhưng Thời Cảnh Thường lại không để cô làm vậy, anh một tay giữ lấy tay cô đặt ở trước ngực, nghiêng đầu vẫn như không hôn tiếp cô, không hề có ý buông ra.
Một tay khác Thời Cảnh Thường luồn vào áo sơ mi rộng thùng thình của cô, xoa bóp nơi mềm mại, trong phút chốc, Hứa Sơ Sơ lại như trên mây mà xụi đi.
Đầu óc cô quay tròn bởi nụ hôn và hành động của anh, hoàn toàn bị cuốn vào trong đó!
Cho đến khi tiếng cửa được đóng lại truyền đến tai, Thời Cảnh Thường mới dần buông đôi môi Hứa Sơ Sơ ra, anh mở mắt nhìn cô, thở dốc.
Hứa Sơ Sơ cũng thở không đều, cánh tay anh đã thoát ra khỏi áo mình, thế nhưng trong đầu cô vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả, sự kích thích anh mang đến vẫn còn đọng lại chưa phai đi.
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, lên tiếng hỏi:
- Có người vào sao anh còn...!tiếp tục??
Thời Cảnh Thường cúi đầu, chóp mũi cao ngất chạm chóp mũi của Hứa Sơ Sơ, phả hơi thở ấm nồng lên đó, nói:
- Thấy hai người nào đó đang ở đây với tư thế mập mờ thế này, em nghĩ họ sẽ nghĩ trong sáng sao? Làm tiếp việc đang làm mà họ không thể thấy được chính là điều tốt nhất đấy!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày nhìn anh, hỏi tiếp:
- Từ khi nào phòng anh ai cũng vào được vậy?
Thời Cảnh Thường chớp mắt, đưa tay lên sờ mặt Hứa Sơ Sơ, đáp:
- Đây không phải phòng tôi!
Nghe tới đây, Hứa Sơ Sơ bất ngờ nhìn quanh, cô ngạc nhiên khi thấy một nơi đầy quần áo chất chồng lên nhau, còn có cả quần nhỏ và "thứ đó" nữa...!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Gì vậy? Không phải cô lễ tân đó nói là phòng XXXX sao?
Thời Cảnh Thường ở đây thì chắc là cô đến đúng địa chỉ rồi, nhưng mà....!phòng gì mà lạ vậy? Trông nó giống...!phòng chứa đồ hơn chứ?
Thời Cảnh Thường cười mỉm, ánh mắt anh nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Hứa Sơ Sơ, tựa trán mình vào trán cô, lên tiếng:
- Tôi không có chạy! Tôi tới tìm quần áo cho em!