Khuôn mặt Thời Cảnh Thường vẫn lạnh nhạt, anh nhìn cô gái trước mặt, không lên tiếng nói nữa.
Hứa Sơ Sơ thì đã bị đùa đến tức giận, cô thở hắt ra một hơi, liếm môi hỏi:
- Rốt cuộc là anh đang giận cái gì?
Không phải chỉ là vô tình chạm nhau một cái thôi à? Anh ấy cần gì phải làm như vậy?
Mà cũng không đúng, anh ấy đã làm gì đâu nhỉ? Nhưng mà....!tại sao lại chơi cái trò bật tắt đèn với cô? Cái này không phải chứng tỏ anh ấy đang giận thì còn cái nào nữa??
Thời Cảnh Thường híp mắt dài, trả lời:
- Anh không giận!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Còn cứng mồm, muốn xông lên đánh một cái ghê!!!!
Không giận? Không giận mà chơi cái trò gì kì thế?
Rõ ràng là đang trả thù cô!!! Còn mạnh miệng nói không?
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu, chủ động giải thích:
- Anh Vĩ Sâm không làm gì em cả, em có thể thề! Lúc đó, thực sự là em chỉ có ý định mời anh ấy ăn cùng thôi! Không có ý gì khác!
Thời Cảnh Thường nhướng mày, hỏi ngược lại cô:
- Anh Vĩ Sâm? Em trực tiếp từ Thư ký Vĩ hạ xuống đến xưng hô thân mật đấy rồi sao?
Hứa Sơ Sơ há miệng, trợn tròn mắt.
Ơ, thế hai cách gọi này có gì khác nhau??
Anh ta lớn hơn đương nhiên cô phải gọi bằng anh rồi! Có gì mà nói "thân mật chứ"??
Cô liếm môi, nói lại:
- Được rồi, thư ký Vĩ!! Mọi chuyện thật ra không phải như anh thấy đâu, lúc đó, anh ấy biết chuyện của hai chúng ta rồi, nên em muốn dùng thức ăn hối lộ anh ta thôi! Chỉ vậy thôi!
Thời Cảnh Thường nghe Hứa Sơ Sơ giải thích, vẫn im lặng không lên tiếng, xung quanh Hứa Sơ Sơ lại như giảm thêm mấy độ, lạnh lẽo đến khó tả!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Lại sao nữa đây? Không phải cô giải thích rồi sao? Còn muốn gì nữa? Đó là toàn bộ câu chuyện rồi!
Nghĩ nghĩ, cô lại lên tiếng:
- Rồi sau đó, anh tới, thấy! Hết!
Hứa Sơ Sơ nói xong, lại một tràng im lặng kéo dài, điều này khiến cô thấy không thoải mái.
Anh không phải nên nói gì đó sao? Cứ im im cô thật sự chẳng biết anh đang nghĩ gì!!!
Hứa Sơ Sơ thở hắt ra một hơi, quyết định hỏi một câu:
- Rốt cuộc.....!anh muốn em nói gì đây?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, sau một hồi im lặng, lên tiếng nói:
- Anh không thích em thân mật với người đàn ông khác!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, tự nhủ thầm.
Thân mật? Ăn chung là thân mật hả? Cái méo định nghĩa gì thế này?
- Anh không thích em ăn cùng người đàn ông khác....!ngoài anh.
Cũng không thích em gọi tên người đàn ông khác theo cách bình thường! - Thời Cảnh Thường nói tiếp.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Quách tờ heo?? Thế nào là không được gọi tên người đàn ông khác theo cách bình thường??
Thư kí Vĩ? Anh Vĩ Sâm? Có cái gì là bất bình thường không hả?
Thời Cảnh Thường vừa nói vừa bò chậm lại người Hứa Sơ Sơ, giọng trong đêm vang lên trầm thấp:
- Anh càng không thích em ở cùng người đàn ông khác! Nói chuyện quá nhiều cùng người đàn ông khác! Ăn cùng, uống cùng.....!tất cả đều không được gần quá 1m!!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Nghe một tràng....!chẳng biết nên nói gì cho ngầu nữa!!
Cô bị Thời Cảnh Thường ép người trườn tới, theo bản năng lùi ra phía sau, càng lùi càng hoảng sợ.
Trong phút chốc, đã đụng phải đầu giường, lưng áp vào mặt tường lạnh giá.
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, hỏi nhỏ:
- Anh cấm em sao? Vì cái gì?
Thời Cảnh Thường chống một tay lên tường, nhìn thẳng vào mắt Hứa Sơ Sơ, nói:
- Anh thích cấm!!!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Cái lí do....!nghe hài thật sự!! Thế nào là thích thì cấm chứ? Thời Cảnh Thường khi nào chơi theo kiểu thích thì nhích vậy?
Cô đang dần mờ mịt về người đàn ông này đây! Tính cách thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Nhưng mà....!
Rồi một ý nghĩ vụt qua trong đầu Hứa Sơ Sơ, cô hơi nhíu mày, nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Khoan đã....!không lẽ...!Thời Cảnh Thường...!anh đang ghen sao?