Phải, cô thích Thời Cảnh Thường, thích chính chú của mình.
Từ khi cô nhận biết được thế giới này, cô đã thích anh ấy rồi.
Còn nhớ, lúc cô còn nhỏ, được một lần ba dẫn sang nhà Thời Cảnh Thường chơi, ngay lúc cô chạm ánh mắt với anh ấy, cô liền thốt lên:
- Chú ơi, chú thật đẹp trai!!
Lúc đó, cả ba và Thời Cảnh Thường đều bật cười, ba cô thậm chí còn nói:
- Vậy, Sơ Sơ, con có thích chú không?
Cô gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ đáp lời:
- Có ạ! Chú! Cháu thích chú nhất!
Lần đó, Thời Cảnh Thường đã cười....!lần đầu tiên cô thấy một người con trai cười đẹp đến vậy....!
Có lẽ từ lúc đó, cô đã thích anh mất rồi!
Sơ Sơ biết rất rõ, lúc ấy cô chỉ là một đứa trẻ, niềm yêu thích với một người khác giới là chuyện rất đỗi bình thường, huống hồ là với người có tính cách hướng ngoại như cô.
Cô cứ nghĩ niềm yêu thích ấy là hiển nhiên cho đến khi mình lớn lên, càng lớn, cô càng được tiếp xúc với Thời Cảnh Thường nhiều hơn, những lời nói, hành động, cử chỉ của anh trước mặt cô đều làm cô rung động, cứ bất giác như thế, mỗi lần gặp anh, cô lại thêm một lần nói thích anh....!
Nhưng...!Sơ Sơ lại chưa hề nhận được một lời đồng ý hay chấp nhận nào từ anh cả, dù...!chỉ là một lần.
15 năm...!số lần cô tỏ tình dường như đã không thể đếm được nữa, thế nhưng...!cô vẫn không từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục nói thích Thời Cảnh Thường.
Anh ấy không thích cô thì sao chứ? Cô sẽ khiến anh ấy thích cô, nhất định cô sẽ làm được!!
Thất bại không phải là mẹ của thành công sao? Cô không tin, cô thất bại nhiều đến vậy rồi, mẹ thành công còn không đến tìm cô!