Hứa Sơ Sơ tức giận đến mức muốn trực tiếp đánh vào người Thời Cảnh Thường, cô cảm thấy chính mình thực sự quá bao dung rồi, cho nên mới để chú ấy tự tiện quyết định thế kia.
Vào nhà vệ sinh, Hứa Sơ Sơ vứt bộ đồ xuống đất, phồng môi bất mãn, cái gì mà về chứ? Cô còn lâu mới về! Khó khăn lắm mới ăn vạ được một bữa ở nhà chú ấy, bây giờ bị bắt phải quay về, lỗ vốn rồi còn gì, còn chưa chiếm được tiện nghi nào của chú ấy nữa cơ!!!!!
Hứa Sơ Sơ cảm thấy thật nuối tiếc, sao hôm qua không nhân lúc say rượu vào phòng "thượng" chú ấy luôn nhỉ? Có khi hôm nay chú ấy chịu trách nhiệm với cô luôn cũng không chừng!!
Haizzz, say quá mất khôn rồi!!!!
Hứa Sơ Sơ mím môi, nghĩ đến chuyện quay về, lòng cô lại nổi lên phiền não, ngồi xuống cạnh bồn tắm, Hứa Sơ Sơ rút điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, vang lên tiếng quen thuộc ngọt ngào:
- Sơ Sơ, cậu gọi mình có việc gì không?
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nói:
- Mạc Lệ, một lát nữa Thời Cảnh Thường sẽ đưa mình về nhà, theo cậu, mình có nên đi không?
Mạc Lệ lục đục bên kia một hồi mới trả lời:
- Dù ngày hôm nay không phải anh ta đưa cậu về thì cậu vẫn phải về thôi! Sơ Sơ, đây không phải cuộc chiến cân não, mà là phải dũng cảm đối mặt một lần, cậu hiểu không?
Hứa Sơ Sơ mím môi, lên tiếng:
- Được, hôm nay tớ sẽ về.
Nhưng mà...!Mạc Lệ, cậu nghe lời tớ, đừng làm như vậy nữa!
Mạc Lệ bên kia có chút im lặng, tiếng thở nặng nề lấp đầy điện thoại, cô dừng một chút, rồi mới hỏi:
- Ý cậu là gì đây?
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, cô nhìn bộ đồ dưới sàn nhà, với tay nhặt lên, tùy tiện đáp:
- Tớ có thể nghe, Lệ Lệ! Không ngăn cản cậu không có nghĩa là tớ sẽ dung túng cậu làm chuyện đó, tớ biết cậu sẽ giữ mình, càng biết cuộc chơi của cậu, nhưng mà....!dừng lại được rồi!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ cúp máy, cô đứng dậy thay đồ, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên kia đầu dây, Mạc Lệ đã đóng điện thoại, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn nó không rời, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Một người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay lần mò trên da thịt của cô một cách tự nhiên, lên giọng trầm trầm:
- Nói chuyện xong rồi? Vậy làm tiếp thôi, Angle!
Mạc Lệ nghe tiếng người đàn ông, cô không nói hai lời, quay người lại ôm lấy cổ hắn, hôn lên cánh môi mỏng của hắn.
Nụ hôn của cô cuồng nhiệt, tay chân cô sờ loạng trên người hắn, còn dùng chút sức xé rách áo sơ mi, để lộ một khoảng da thịt săn chắc.
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, nhưng không ngăn cản cô.
Mạc Lệ càng hôn càng điên cuồng, cô đè người đàn ông xuống giường, ngồi trên người hắn, hôn xuống cổ một đường, rồi lần mò xuống dưới...!
Người đàn ông không nghĩ lại tiến triển nhanh đến vậy, anh ta hơi ngạc nhiên kêu lên:
- Angle, hôm nay cô thật nhiệt tình đấy!!!
Mạc Lệ lại như không nghe, ngẩng đầu lên hôn môi hắn, sự cuồng nhiệt của cô hiện giờ chứng minh cô đang tìm cách để che đậy thứ gì đó, thứ mà cô không muốn nghĩ tới nhất....!
Người đàn ông nhanh chóng chìm sâu và trong dục vọng và thỏa mãn, hắn đưa tay cởi chiếc gim áo ngực đằng sau của Mạc Lệ ra, nhưng ngay lúc hắn định làm điều đó, thì Mạc Lệ đột nhiên ngăn hắn lại, cô đột ngột rời người hắn, khiến cơn mê giữa hai người bỗng chốc rơi vào hụt hẫng.
Người đàn ông nhíu mày, khó chịu hỏi:
- Angle, cô làm sao vậy? Sao không tiếp tục? Chúng ta đang vui vẻ cơ mà?
Mạc Lệ liếm môi, cô quay đầu, nói:
- Hôm nay tới đây thôi, Peter, anh về trước đi!
Nói rồi, Mạc Lệ nhanh chóng xuống giường, chạy ngay vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Người đàn ông tên Peter khuôn mặt vô cùng khó hiểu, hắn chạy lại đập cửa gọi Mạc Lệ, nhưng cô không hề đáp lại, một hồi sau thì bỏ đi.
Bên trong phòng tắm, Mạc Lệ mở nước rửa sạch mặt mình, còn dùng tay chà sát đôi môi đến sưng đỏ.
Cô ngẩng mặt nhìn vào gương, có chút phiền não vuốt tóc.
Nhìn mình trong gương, bỗng chốc mắt cô ánh lên những tia sáng bóng, Mạc Lệ cúi đầu, rũ mắt khóc nức nở...!
Cô ngồi trượt xuống sàn nhà, ôm lấy hai vai mình, cúi người chôn đầu vào giữa hai chân, khóc không thành tiếng...!
Mạc Lệ, rốt cuộc...!bao giờ mày mới quên được anh ấy đây.....!
--------------...--------...-----------
Thời Cảnh Thường giữ đúng lời nói, sau 30' liền xuống lầu đợi Hứa Sơ Sơ, lúc này lại thấy cô một thân váy trắng ngồi ngoan ngoãn trên ghế, gương mặt xuất thần, có chút ngạc nhiên.
Thời Cảnh Thường không hỏi gì, chỉ lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi!
Dứt lời, anh xoay người đi trước, Hứa Sơ Sơ cầm lấy túi xách của mình, đứng dậy rời khỏi ghế đi theo sau.
Chiếc ô tô chạy bon bon trên con đường lớn, Thời Cảnh Thường trong xe mắt hướng về phía trước, chuyên tâm lái xe, nhưng lâu lâu lại liếc mắt qua nhìn cô.
Hứa Sơ Sơ tựa người ra sau ghế, một tay chống lên thành xe, mắt nhìn ngoài cửa sổ, mím môi không nói.
Bên trong xe....!một mảnh yên tĩnh...!
Đến khi chiếc xe dừng lại tại cổng lớn Hứa gia, Hứa Sơ Sơ mới có chút động đậy ánh mắt, cô đưa tay cởi dây thắt an toàn trên người mình ra, rồi chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Lúc nắm tay vừa chạm đến thành xe, đột nhiên Thời Cảnh Thường khóa chốt cửa lại, không cho cô ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ quay sang nhìn anh, nhíu mày nghi hoặc hỏi:
- Chú làm gì thế? Không phải nói là đưa cháu về sao?
Thời Cảnh Thường bây giờ mới mở dây an toàn trên người mình, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng trả lời:
- Chú vào cùng cháu!!
Nói rồi, anh nhấn nút trước mặt, sau đó ung dung mở cửa bước xuống, đi vòng sang bên kia, giúp Hứa Sơ Sơ mở cửa ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ mím môi, hít vào một hơi thật sâu, rồi cúi người đi ra...!