Hứa Sơ Sơ trợn tròn mắt, thân thể bất động trong vài giây.
Tay đang cầm quả táo của cô đột nhiên không còn sức mà buông lỏng, trái cây trên đó cũng theo đà lăn xuống đất.
Cô nhìn khuôn mặt người đàn ông chỉ cách mình vài milimet mà hoảng hốt, tựa như không thể ngờ được hành động của anh.
Thời Cảnh Thường cũng nhìn thẳng mắt cô, đôi con ngươi hiện rõ hình ảnh người con gái trước mặt.
Thời gian xung quanh như dừng lại, đứng lặng trong vài giây, cho đến khi Hứa Sơ Sơ hoạt động não trở lại, mới vội vàng đẩy Thời Cảnh Thường ra.
Quả táo rơi lăn lóc trên nền đất, hai người cũng theo đó mà tách khỏi nhau, ngã người về hai bên đối lập.
Hứa Sơ Sơ đưa tay lên che miệng, cô chỉ vào người đàn ông trước mặt, lắp bắp hỏi:
- Anh...!Anh vừa mới làm cái gì đấy?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, hơi mím môi lại, trên đó vẫn còn vươn chút nước chua ngọt của quả táo, làm môi anh ẩm ướt, chậm rãi đáp:
- Là cô mời tôi ăn mà!
Hứa Sơ Sơ: !!!!
Mời, mời cái méo!! Bà là bà mời anh ăn táo, chứ mời anh ăn đậu hũ của bà hả???
Đã hiểu lầm ý còn nói như vậy? Sao anh lại có thể tự nhiên đến thế chứ?
Hứa Sơ Sơ há miệng to, không chịu nổi mà thở hắt ra một hơi, cô với tay cầm đống hoa quả còn lại ném vào người Thời Cảnh Thường, nói lớn:
- Thời Cảnh Thường, anh biến thái!!!!
Nói rồi, cô vọt người đứng dậy bỏ chạy.
Để người nào đó ở lại khó khăn chặn đống hoa quả bay về phía mình.
Thời Cảnh Thường nhìn theo lưng Hứa Sơ Sơ, anh bất giác đưa tay lên, sờ sờ môi mình, rồi lại vươn lưỡi ra liếm.
.....!Chua quá.....!
Quả này chưa chín tới, chua như vậy, cô ấy thế nào nào mà ăn ngon lành như vậy.
Làm anh......!
Hứa Sơ Sơ chạy hồng hộc ra phía xa, đến một tảng đá liền dừng lại, cúi gập người thở dốc.
Mặt cô đỏ lựng lên, hai bên má cũng nóng bất thường.
Nghĩ đến việc lúc nãy, Hứa Sơ Sơ lại không tự chủ lắc đầu.
Mặc dù trước đây cô và Thời Cảnh Thường đã từng hôn nhau, còn làm chuyện ấy, nhưng mà....!đây là lần đầu tiên sau 3 năm cô và anh gặp lại, tiếp xúc thân mật như vậy...!Vừa quen lại vừa có chút không quen.
Càng làm tim cô đập thình thịch...!
Hứa Sơ Sơ liếm môi, vị chua chát của quả táo non vẫn còn trên đó, thế nhưng lại cảm thấy nó thật khác lạ..
Cô đưa tay lên sờ miệng mình, lẩm bẩm nghĩ..
Quả táo nhỏ như vậy, lúc nãy...!Có chạm môi hay không??
Đang đắn đo với suy nghĩ của mình, đột nhiên một giọt nước rơi lên mặt Hứa Sơ Sơ, làm cô giật mình ngước lên nhìn.
Thêm một giọt nữa rơi xuống mặt cô, và tiếp đến nhiều hạt nước hơn nữa, khiến Hứa Sơ Sơ ngạc nhiên.
Gì vậy? Mưa hả? Dưới vực cũng có mưa hả? Sao lại là mưa giờ này, ngày này chứ??
Hứa Sơ Sơ nhăn mày nhăn mặt, cô quay đầu gắng hết sức chạy về chỗ cũ , tìm Thời Cảnh Thường báo tránh mưa.
Đưa hai tay lên che đầu chạy một mạch về nơi lúc nãy, Hứa Sơ Sơ lại phát hiện không có Thời Cảnh Thường ở đây, ngọn lửa cũng đã bị nước là dập tắt.
Anh ấy đi đâu rồi? Không phải mới ở đây sao? Làm sao lại biến mất rồi?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô nhìn xung quanh, tìm kếu hình bóng anh, gọi to:
- Thời Cảnh Thường!!!!!
Thế nhưng bốn phía đều là đêm đen, không có ai đáp lại tiếng cô, điều đó làm Hứa Sơ Sơ không an tâm.
Mưa càng ngày càng lớn, huống hồ nước chảy từ trên dốc xuống , mang theo đất và mùi hương không mấy dễ chịu, làm Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô mặc kệ nước xối vào mặt mình đau rát, hướng mắt quay đầu bốn phía tiếp tục tìm kiếm thân ảnh của Thời Cảnh Thường.
Đúng lúc này, một bóng đen lao ra, nắm lấy cánh tay Hứa Sơ Sơ kéo về phía mình, dùng áo vest che lên đầu cho cô.
Thời Cảnh Thường nhìn người Hứa Sơ Sơ ướt sủng, anh đưa tay lên lau mặt cô, quát:
- Cô ngốc à? Đứng một chỗ làm gì vậy? Còn không tìm chỗ trú mưa?
Hứa Sơ Sơ thấy được anh, cô nhướn mày hỏi:
- Anh đi đâu vậy? Tôi tìm không thấy!
Thời Cảnh Thường che hết phần áo vest bên mình cho cô, chỉ chừa lại một phần nhỏ cho đầu của bản thân, nói:
- Tìm tôi làm gì, phải tự lo cho mình trước chứ!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường nắm lấy tay cô, kéo vào một bên hốc đá có phần nhô ra, tránh tạm cơn mưa.
Vừa phát hiện trên trời có chớp, Thời Cảnh Thường đoán ngay là sắp có mưa, anh vội chạy đi tìm Hứa Sơ Sơ, nhưng không thấy cô, đến lúc mưa rồi, anh mới nghe tiếng cô ở nơi cũ vọng lại, thế nên cấp tốc chạy về.
Rõ ràng là tách nhau có vài giây, thế mà tìm khó khăn như vậy.
Dưới này thật nguy hiểm.
Thời Cảnh Thường dồn Hứa Sơ Sơ vào trong góc đá sâu nhất, còn đặc biệt khoác áo vest lên trên đầu cho cô, che chở an toàn thật an toàn.
Bản thân anh thì đứng phía ngoài hốc đá, mặc kệ mưa xối vào chỗ của mình.
Hứa Sơ Sơ thấy vậy, cô liền đưa hai tay lên, che lấy đỉnh đầu Thời Cảnh Thường, trách móc:
- Còn nói tôi? Sao anh sao không biết tự che cho mình, ướt hết rồi kìa.
Thời Cảnh Thường nhìn cô, nhanh gọn trả lời:
- Tôi là đàn ông, có thể chịu được.
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, đáy lòng lại nổi cơn đau âm ỉ, trong lúc này còn nghĩ cho cô gì chứ? Anh ta sau 3 năm sao lại trở nên ngốc như vậy? Khôn đâu không thấy, chỉ thấy càng ngày càng ngốc.
Hứa Sơ Sơ chụm mười ngón tay lại với nhau, cố hết sức che phần đầu cho anh, nhìn lại trên đầu mình có tấm áo vest vững chắc, còn người Thời Cảnh Thường thì ướt từ đầu đến cuối, Hứa Sơ Sơ cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng thốt lên:
- Xin lỗi!
Là cô đã hại anh bị té xuống dưới này.
Nếu không phải vì cứu cô, có lẽ anh cũng không gặp mấy chuyện như vậy! Là tại cô cả!
Hứa Sơ Sơ cắn môi, cúi thấp đầu không dám nhìn Thời Cảnh Thường.
Cô hoài nghi bản thân mình là sao chổi thật rồi, đi đến đâu là gặp chuyện đến đó, còn liên lụy người khác.
Đúng là xui xẻo mà.
Thời Cảnh Thường nhìn cô cúi đầu, biết cô đang tự trách mình.
Anh chớp mắt, nói:
- Là tôi vô dụng, không cứu được cô sớm hơn.
Tôi nên xin lỗi mới đúng.
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô ngước đầu, muốn lên tiếng phản bác:
- Không phải lỗi của anh, là do.....!
Thế nhưng, lời của Hứa Sơ Sơ chưa kịp thốt ra hết, Thời Cảnh Thường đã đưa môi mình xuống, một lần nữa chạm vào đôi môi mềm mại của cô, bịt kín mọi tiếng nói....!