Nhã Lệ nắm chặt tay, nhìn Hứa Sơ Sơ câm lặng, không lên tiếng đáp lại.
Đúng là cô vẫn còn thích Thời Cảnh Thường, chưa từng có ý định từ bỏ với anh ấy.
3 năm trước như vậy, 3 năm sau vẫn như vậy.
Cô tin chỉ cần mình ở bên cạnh anh, hết lòng vì anh, thì sẽ có một ngày, anh sẽ quay lại nhìn cô.
Lúc cô nghe tin Hứa gia đã suy bại, Hứa Sơ Sơ mất tích, cô cứ nghĩ cô ấy cũng đã chết trong đêm hôm đó, vậy nên, càng tự tin rằng bản thân mình có thể vào được trong tim Thời Cảnh Thường, thay thế vị trí của Hứa Sơ Sơ.
Dẫu biết là đê tiện, vô sỉ, nhưng cô vẫn không từ bỏ.
Thích một người chính là như vậy mà, không ích kỉ cho mình, vậy thì muốn ích kỉ cho ai??
3 năm nay, cô lấy tư cách là bác sĩ điều trị ở bên cạnh Thời Cảnh Thường, hết lòng chăm sóc anh, tiếp cận trái tim anh, cô thích anh nên làm vậy, thì có gì là sai?
Bây giờ, Hứa Sơ Sơ đùng một phát quay về, muốn ở bên cạnh Thời Cảnh Thường một lần nữa, cô ta nghĩ mình là ai chứ?
Nhã Lệ hất cằm, quang minh chính đại lên tiếng:
- Đúng vậy, tôi vẫn còn thích Thời Cảnh Thường, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy đấy, thì sao chứ? 3 năm qua, tôi luôn là người bên cạnh chăm sóc Thời Cảnh Thường, lúc anh ấy vui, anh ấy cười, tôi ở đây, còn cô ở đâu? Lúc anh ấy đau đớn, vật vã chống chọi với bệnh tật, tôi ở đây nắm tay anh ấy, còn cô ở đâu chứ?
- Hứa Sơ Sơ, cô vốn đã đi rồi, vì cái gì còn quay lại? Vì cái gì mà cô muốn cướp anh ấy từ tay tôi??
Nhã Lệ hét lên, cô cảm thấy bản thân thật sự chịu đựng hết nổi rồi, bao nhiêu năm nay cô ở đây để tìm kiếm một hi vọng được sánh vai cùng Thời Cảnh Thường, cô đã sắp làm được rồi, sắp làm được rồi mà.
Cô gần như đã nắm trong tay được trái tim của Thời Cảnh Thường rồi, vì cái gì mà bây giờ muốn giành lấy từ cô chứ?
Công sức của cô, tâm tư của cô đặt hết lên người anh ấy, không thể nào bỏ đi vô ích như vậy được!!
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô thở một hơi trầm nhẹ, nói:
- Chị nghĩ Thời Cảnh Thường là gì vậy? Là trò chơi của chị sao? Hết người này đến người khác có thể chiếm dụng được anh ấy một cách dễ dàng sao? Chị bị bệnh à?
Nhã Lệ nghe càng tức giận, cô vung tay chỉ vào mặt Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Người xem Thời Cảnh Thường là trò chơi là cô mới đúng! Không phải tôi! Cô đày đọa anh ấy, làm anh ấy khổ sở như vậy, nói yêu anh ấy rồi lại bỏ rơi anh ấy, cô như vậy cũng là yêu sao?
- Cô mở miệng ra là nói yêu, nhưng cô có từng nghĩ đến cảm nhận của Thời Cảnh Thường chưa? Có từng vì anh ấy mà làm chút chuyện gì đó chưa? Hãy chỉ biết đứng núp sau lưng anh ấy, còn lại thì cứ để Thời Cảnh Thường chống chịu?
- Nếu như cô yếu đuối như vậy, không yêu được anh ấy như vậy, thế thì nên buông tay đi, đừng có đày đọa Thời Cảnh Thường nữa.
Tôi yêu anh ấy hơn cô, hãy để anh ấy trở về với tôi đi!!!!
"Chát" - Một cái tát vang lên trong không trung, dội ngược lại câu nói của Nhã Lệ.
Hứa Sơ Sơ vung tay không chút do dự, lạnh lẽo nói:
- NHã Lệ, chị bị bênh thật rồi! Đừng ảo tưởng rằng bản thân mình yêu ai đó là người ấy phải đáp lại mình như vậy nữa! Tình cảm của chúng tôi 3 năm trước là đôi bên tự nguyện, thật lòng yêu nhau, tôi yêu Thời Cảnh Thường và anh ấy cũng yêu tôi, còn của chị chỉ là tình cảm từ một phía, chị lấy tư cách gì mà đòi tôi phải trả Thời Cảnh Thường cho chị?
- Hơn nữa, trong mắt chị, tình yêu là sự hơn thua ai yêu ít ai yêu nhiều hơn sao? Cái mà chị không có được, tại sao lại đổ lên đầu tôi? Nhã Lệ, tôi nói cho chị biết, 3 năm trước, Thời Cảnh Thường không hề yêu chị, dù không có tôi anh ấy cũng sẽ không để chị bước vào cuộc đời của anh ấy đâu!