Hứa Sơ Sơ nhìn Nhã Lệ trên tay mình, ánh mắt cô lạnh lẽo một cách đáng sợ, đôi con ngươi cô đen láy, sâu thăm thẳm không một gợn sóng.
Nhã Lệ đã gần như mất ý thức, tay chân cô ta bắt đầu tuột sức, không còn phản kháng nữa mà dần buông lỏng xuống phía dưới.
Đối diện cô, Hứa Sơ Sơ vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ, sự im lặng của cô là nỗi đau kéo dài, khiến người ta cảm thấy sợ hãi tột độ.
Nhìn Nhã Lệ héo dần, đi từ từ đến cái chết trong đau đớn khó chịu, Hứa Sơ Sơ không mảy may chớp mắt.
So với Thẩm Nguyệt hay Thẩm Băng sống từ nhỏ trong hắc đạo, việc nhìn người khác tiến dần đến cái chết này cũng không có nhiều, huống hồ Hứa Sơ Sơ vốn không sống như vậy.
Việc cô lộ bộ mặt này thật sự khiến người khác thấy rất kinh sợ.
Điều đó đủ cho thấy, lời nói của Nhã Lệ tác động bao nhiêu đến cô, nó đã khiến Hứa Sơ Sơ thật sự tức giận.
Mắt Nhã Lệ từ từ nhắm lại, dưỡng khí gần như đã không còn tràn vào nữa, khiến cho các cơ quan thần kinh không thể hoạt động.
Ngay lúc cô sắp buông tay, tưởng chừng như mình sẽ thật sự chết đi vì thiếu oxi thì Hứa Sơ Sơ bỗng nhiên nới lỏng sức mình ra, thả tay khỏi người Nhã Lệ.
Cô ta ngay lập tức ngã nhào xuống đất, há miệng thở dốc một cách đầy khó khăn.
Khuôn mặt dần chuyển đổi về bình thường, ý thức cũng trở về nguyên vẹn.
Hứa Sơ Sơ nhìn từ trên cao, cô liếc mắt xuống chỗ Nhã Lệ, đáy mắt một mảnh băng lạnh, lên tiếng:
- Đừng thử thách tôi một lần nào nữa, nếu không cô sẽ không còn nguyên vẹn như thế này đâu, giới hạn của tôi, tin chắc cô sẽ không muốn nếm thử.
Sự việc vừa rồi đủ để Nhã Lệ biết Hứa Sơ Sơ có bao nhiêu nguy hiểm.
Cô ấy có thể tay không tấc sắt đưa Nhã Lệ nhẹ nhàng đến trước cửa Môn quan rồi tóm quay trở về, nó còn có thể nói lên điều gì nữa được chứ?
Nhã Lệ ngước mặt nhìn lên, cô ta trừng Hứa Sơ Sơ một cái, sau đó nhanh chóng bò dậy chạy đi.
Ngay sau khi cửa phòng đóng lại, bóng Nhã Lệ khuất hẳn, Hứa Sơ Sơ mới ngồi bệch xuống ghế, thở hồng hộc.
Tay cô run lên cầm cập, trán cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, tim trong lồng ngực đập liên hồi.
Chết tiệt! Lại nữa rồi! Là dùng quá sức mà lại tái phát rồi!
Hứa Sơ Sơ thầm mắng vài tiếng, rồi đưa tay lên điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cô nhìn Thời Cảnh Thường trên giường bệnh, mím môi không lên tiếng
Ba năm này, cô cái gì cũng trải qua, chưa từng nghĩ anh cũng sẽ như vậy, cũng sẽ...!chịu nhiều đau đớn như cô đã chịu.
Cô cứ luôn trách móc ông trời bất công, không cho Thời Cảnh Thường trả cái giá anh đáng phải nhận, thế nhưng...!Hứa Sơ Sơ cô từ đầu đến cuối vốn không biết gì cả.
Chỉ có vô cớ đổ tội cho người khác mà thôi.
Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, cô dựa người ra ghế, không biết phải làm gì cho tốt.
Thời Cảnh Thường...!rốt cuộc, tôi phải làm thế nào với anh đây?
Chống một tay lên trán, Hứa Sơ Sơ thở hắt ra một hơi, không biết qua bao lâu, cô bất giác chìm vào trong giấc ngủ với sự bất an khôn nguôi.....!
Khi tỉnh lại, đã là chuyện của mấy tiếng sau, Hứa Sơ Sơ chập chờ mở mắt, cô động đậy ngồi dậy, lại phát hiện trên người từ khi nào có một cái áo khoác đắp ngang lên.
Nhìn qua giường, lại không thấy Thời Cảnh Thường đâu.
Liếc mắt đến chỗ cửa sổ, liền thấy anh đang đứng quay lưng về phía cô, ánh mắt đặt lên phong cảnh lấp lánh ánh đèn phía ngoài.
Nhìn hình ảnh Hứa Sơ Sơ in lên tấm kính trong suốt, Thời Cảnh Thường xoay người, lên tiếng hỏi:
- Em có thích tôi không?