Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, cô không ngờ được anh sẽ nói như vậy, trong chốc lát có chút không thốt nổi nên lời.
Trong trí nhớ của cô, Thời Cảnh Thường là một người rất kiệm lời nói, cũng không thích bộc lộ cảm xúc trong lòng mình quá nhiều, thường những lời sến súa và giàu tình cảm sẽ không xuất hiện trong lời nói của anh, chứ đừng nói gì đến hai chữ "sợ hãi".
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, nhìn Thời Cảnh Thường thở dài.
Rốt cuộc 3 năm qua đã có chuyện gì, mà làm Thời Cảnh Thường thay đổi đến thế này?
Từ một con người ít nói và lạnh nhạt biến thành một kẻ không biết xấu hổ và tình cảm như vậy!
Biến đổi....!cũng lớn quá đi!
Cô nắm lấy tay anh, lên tiếng:
- Đừng lo, Thời Cảnh Thường, anh đã nói sẽ cho em thời gian để tiếp nhận anh mà, trong khoảng thời gian để em có thể làm được việc đó, em có thể hứa với anh, tuyệt đối sẽ không đi đâu cả, được không?
Thời Cảnh Thường gật đầu, sau đó tiến lại ôm cô, không nói thêm gì nữa.
Hứa Sơ Sơ cũng không cự tuyệt cái ôm của anh, cứ để như vậy thật lâu....!
Sáng hôm sau, Hứa Sơ Sơ lờ mờ mờ mắt tỉnh dậy, cô động đậy người mới phát hiện bản thân đang nằm trong lồng ngực của Thời Cảnh Thường.
Hai tay đang di chuyển của cô đột ngột dừng lại, rồi hạ xuống một cách chậm rãi.
Nhìn Thời Cảnh Thường đang ngủ, Hứa Sơ Sơ hơi cười, tinh nghịch đưa ngón tay trỏ lên, sờ sờ khuôn mặt anh.
Từ trán nè, rồi xuống ấn đường giữa hai hàng lông mày nè, sau đó xuyên xuống cái mũi thẳng nữa nè, cuối cùng là đặt ở đôi môi mỏng bạc.
Hứa Sơ Sơ mím môi, lắc lắc đầu tự giễu, 3 năm rồi, cô vẫn là không thoát nổi đôi môi này của anh.
Cứ nhớ lại nụ hôn dưới mưa lần đó, thêm cả nụ hôn tối hôm qua, Hứa Sơ Sơ lại cảm thấy nóng mặt.
Kĩ thuật của tên này, sao có thể tốt đến thế chứ?
Hơi híp mắt, Hứa Sơ Sơ thầm suy đoán.
Không lẽ, 3 năm qua anh ấy từng hôn người phụ nữ nào rồi hả? Nếu không làm sao có thể hôn tốt như vây!!!
Càng nghĩ Hứa Sơ Sơ càng mất hứng, cô toan tính đánh miệng anh, nhưng mới vừa đưa tay lên, khoảnh khắc hạ xuống lại bị Thời Cảnh Thường đang nằm ngủ thức giấc, bắt chính xác tay cô lại.
Thời Cảnh Thường vốn đã tỉnh từ lúc Hứa Sơ Sơ thức dậy, nhưng anh không mở mắt, ngược lại nhắm mắt muốn xem thử cô ấy sẽ làm gì.
Không ngờ cô nhóc này sờ anh đủ thứ rồi lại lầm bầm phán một câu: " Thời Cảnh Thường hôn nhiều phụ nữ rồi mới có kinh nghiệm như vậy ".
"..."
Muốn ba chấm luôn.
Cô nhóc này trong đầu chứa cái gì vậy? Sao có thể có cái suy nghĩ thiếu logic đó.
Đàn ông cứ hôn nhiều mới có kinh nghiệm hôn tốt hả? Cái đó là bản năng nguyên thủy được không?
Là thứ chẳng cần ai dạy mà bất cứ tên đàn ông nào cũng làm tốt đấy! Anh thề luôn!
Thời Cảnh Thường bắt lấy tay Hứa Sơ Sơ đang định đánh xuống, anh thở dài nhìn cô, nói:
- Em yên tâm, anh tuyệt đối còn là xử nam đến môi phụ nữ cũng chưa từng chạm qua.
Em là người đầu tiên anh hôn, thật đấy!
Hứa Sơ Sơ ngạc nhiên chớp mắt, không nghĩ tới anh đã tỉnh lại, càng không nghĩ Thời Cảnh Thường sẽ giải thích cho mình, nên có chút bất ngờ không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng mà...!từ lọt vào tai khiến cô khó hiểu là...!Xử nam??? Who is xử nam???
Cái tên Thời Cảnh Thường này là xử nam gì chứ, 3 năm trước cô đã bóc tem anh rồi mà, làm gì còn trong trắng đâu...!
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng thấy không đúng, cô tính lên tiếng phản bác thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra.
Người đàn ông nào đó đứng hình nhìn hai người đang nằm trên giường, tay trong tay, mặt kề mặt, mắt mở to chớp chớp hỏi:
- Hai đứa đang làm gì đấy?
Câu hỏi của Sở Bắc làm hai người nào đó đang quấn lấy nhau hóa đá, Hứa Sơ Sơ còn giật mình đến nỗi không ngồi bật dậy, dùng chân đá Thời Cảnh Thường rớt xuống giường, hô lên:
- Cậu!