Hứa Sơ Sơ nắm nghiền mắt nằm trong lòng Thời Cảnh Thường, không nhận ra được sát khí tòa ra từ trên cơ thể người đàn ông.
Nó dày đặc và lạnh lẽo, giá rét như hầm băng nơi Bắc Cực phủ đầy tuyết.
Sát khí của Thời Cảnh Thường len lỏi vào từng tế bào trong không khí, lan tràn ra không gian, phủ sóng mọi lạnh giá lên cả thời gian, khiến người khác không thể thở thông.
Mã Yết Yến bò dậy từ trong đống bụi bẩn, cô ta trừng mắt nhìn về phía trước, thấy Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ một chỗ, trong phút chốc, nộ khí như dâng cao, hét lên:
- Thời Cảnh Thường!!!!!!
Người đàn ông không ngần ngại bắn ánh mắt sắc bén qua, trực diện đói đầu với cô ta, lạnh giọng mệt tiếng:
- Mã Yết Yến, cô dám đánh cô ấy?
Mã Yết Yến nhìn Thời Cảnh Thường, lòng căm hận trỗi dậy ngày càng nhiều, nghiến răng nói:
- Thời Cảnh Thường, tên máu lạnh nhà ngươi, Hứa gia chăm sóc ngươi bao nhiêu năm, vậy mà ngươi lại giết sạch bọn họ, giết cả người mà ta thương yêu.
Hứa Sơ Sơ là có mắt như mù, mới yêu loại người như ngươi!!!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, sát khí lại nổi lên, giọng nói ngày càng lạnh lẽo:
- Chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan đến cô! Dám động vào người của tôi, chỉ có một kết cục, chết!
Lời vừa dứt, hàng loạt những người mang áo đen từ bên ngoài xông vào, đứng thành một hàng ngang, ánh mắt họ nhắm vào Mã Yết Yến!
Cô ta bây giờ hệt như một người điên, không để ý gì cả, đưa con dao nhọn hoắt lên, ánh mắt độc ác, hét:
- Thời Cảnh Thường, hôm nay ta phải giết chết ngươi, hãy đền mạng sống cho Hấn Trung!
Vừa nói, Mã Yết Yến vừa chạy nhanh tới, điên cuồng nhắm về phía Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường, dao trong tay lóe sáng một đường khát máu.
Thời Cảnh Thường lạnh lùng nhìn hành động của bà ta, không chớp mắt.
Đám người phía sau đồng loạt giương súng lên, trong chốc lát nhắm vào mi tâm Mã Yết Yến, không hẹn mà cùng nổ súng.
Những viên đạn nổ bung ra khỏi nòng súng, tung bay vào trong không khí, tạo nên tiếng thét gầm trời, lao về phía trước.
Viên đạn bay xé gió, xuyên thẳng qua Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ phía trước, nã thẳng vào người phụ nữ đang chạy tới.
"Đoàng" "Đoàng" "Đoàng" "Đoàng"
Hàng loạt tiếng súng vang lên, như ong vỡ tổ bay về phía mục tiêu, trong chốc lát Mã Yết Yến như cái bia đỡ đạn, ăn trọn những phát súng mạnh mẽ.
Đạn bắn vào đầu, vào tay, vào cả chân và khắp người cô ta, máu văng ra tứ phía, khiến bước chân cô ta chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, ngã xuống đất...!