Mắt Mã Yết Yến lờ mờ nhìn hai người đi phía trước, ngực cô ta chuyển động lên xuống, thở một cách nặng nề.
Máu trên người vẫn không ngừng chảy, các cơ quan trong cơ thể cũng đã dần chạy hết công suất.
Mã Yết Yến thở hồng hộc, bàn tay cô nắm chặt con dao mà Hứa Hấn Trung đã đưa cho cô.
Cô còn nhớ rất rõ, vào cái ngày Thời Cảnh Thường đồ sát Hứa gia, trong lúc hỗn loạn, anh ấy đã dúi vào tay cô thứ này, nói cô tự bảo vệ lấy mình.
Cô nhìn anh lo lắng, nắm chặt tay anh nhận lấy.
Giây phút hai bàn tay đan vào nhau, một viên đạn từ đâu hướng cô bay tới, trong giây phút đó, cô không hề biết, nhưng người bên cạnh cô lại biết.
Ông ấy đứng trước mặt cô, chắn ngang viên đạn bay xuyên qua, rồi ngã xuống đất.....!
Mã Yết Yến ho lên khù khụ, cô thật ra không phải không biết, lúc đó...! Thời Cảnh Thường là nhắm bắn vào mình, nhưng nhờ có người đó, cô mới có thể sống sót.
Bao năm qua cố gắng không tin vào quá khứ, cô gắng đổ mọi tội lỗi lên đầu người khác, Hấn Trung...!lần này em sai thật rồi sao!
Anh trên trời thấy em như vậy, có thất vọng hay không?
Khóe mắt liếc về hai thân ảnh đang rời đi, hình bóng họ như hòa vào làm một, dưới ánh nắng chiều tà càng thêm rực rỡ.
Hấn Trung, hai người đó, cũng là nghiệt duyên như em và anh, cũng là đến từ hai thế giới như em và anh, cũng là hai thân phận khác biệt như em và anh, cũng là yêu nhau nhiều như em và anh, nhưng...!cớ sao, họ lại có thể quay về được với nhau, còn em và anh thì không?
Hấn Trung, em không can tâm, thật sự không can tâm!
Ánh mắt Mã Yết Yến đỏ lên, tay cô cũng nắm lại thật chặt.
Trong đầu đều là những suy nghĩ rối bời.
Hấn Trung, nếu như ngay từ lúc đầu, em không gặp anh dưới thân thể của Hà Như, không là sao chép của bà ta.
Mọi chuyện liệu có khác hay không?
Nếu như em có thể gặp anh trong một thân phận khác, vậy thì.....!
Lời thì thầm chưa kịp hết, Mã Yết Yến đã nhắm mắt ra đi, cô ta nghiêng đầu, để giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống một cách hoa lệ, kết thúc cuộc đời đau thương của một con người!
Cuộc đời này, đối với ai cũng rất công bằng, đằng sau mỗi vẻ mặt mà chúng ta thấy, là một hoàn cảnh đau lòng không gì sánh được.
Nói cho cùng, không có lửa làm sao có khói, không có quá khứ, làm sao biết cách trân trọng ở tương lai?
Điều có thể làm chúng ta hơn người khác, chính là chọn cách đi! Bởi, đi sai một bước, là đi sai cả đời!
Cuộc đời này nợ Mã Yết Yến tình người, nợ Nhã Lệ tình yêu, nhưng bây giờ bọn họ đã chết, nợ cũng hóa tan thành mây trôi.
Còn với Hứa Sơ Sơ, ông trời nợ cô quá nhiều, từ tình thân đến tình người, đều thiếu một cách quá đáng.
Nhưng giờ đây, Thời Cảnh Thường lại là người bù đắp những thiếu sót đó, cũng chính là người xây lại cho cô một thế giới khác.
Vì vậy mới đáng nói, học cách buông bỏ một thứ gì đó có lẽ sẽ rất khó, nhưng nếu buông bỏ được rồi, thứ ta nhận lại...!chưa biết chừng sẽ khiến ta hài lòng mỉm cười....!