Thời Cảnh Thường bế theo Hứa Sơ Sơ lên trực thăng, trước khi cất cánh, một người con gái mang đồ đen vọt ra, quỳ trước mặt anh, lên tiếng nói:
- Thời chủ!
Thời Cảnh Thường nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt, hỏi:
- Ngươi bị cô ấy phát hiện rồi?
Cô gái cúi đầu, thành thật đáp:
- Dạ phải, nữ gia chủ đã thấy tôi rồi! Tôi tự nguyện nhận hình phạt.
Thời Cảnh Thường chớp mắt, lên tiếng:
- Sự việc lần này, ngươi có công báo tin nhưng lại phạm lỗi để bị lộ mặt.
Vừa có công vừa có tội, xem như xong đi!
Cô gái trước mặt nghe vậy, nhắm mắt cúi đầu trả lời :
- Đa tạ Thời chủ!
Nói xong, Thời Cảnh Thường cho người lái trực thăng đi.
Đứng nhìn từ bên dưới, mái tóc cô gái tung bay tròn gió, ánh mắt lóe lên tia sáng hiếm thấy.
Gia chủ, lần này, đã chẳng còn ai có thể làm hại tới người được nữa rồi.
Mỉm cười một cách xinh đẹp, cô gái nhanh chóng thoắt biến trong đám khói bụi.
Thời Cảnh Thường không đưa Hứa Sơ Sơ đến bệnh viện, anh đưa cô về nhà, rồi mời bác sĩ riêng của mình đến.
Tần Nhã Hân băng bó cho Hứa Sơ Sơ một chút, rồi chích thuốc vào dây truyền nước, sau đó đi ra ngoài.
Vốn là muốn nói chuyện với Hứa Sơ Sơ một chút, nhưng Thời Cảnh Thường đang có mặt ở đây, cô không thể tùy tiện.
Có lẽ, phải đợi một chút thôi!
Đến khi Hứa Sơ Sơ tỉnh lại, đã là chuyện của 2 giờ sau.
Cô mở mắt nhìn một lượt, sau đó dừng tầm mắt tại người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh.
Thời Cảnh Thường cũng nhìn lại cô, lên tiếng hỏi :
- Tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào rồi? Đói hay không? Anh kêu người nấu một chút đòi ăn cho em?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa đặt tay mình lên tay Hứa Sơ Sơ, muốn nắm lấy tay cô.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của anh, Hứa Sơ Sơ từ từ rút tay ra, ánh mắt phức tạp nhìn Thời Cảnh Thường, không lên tiếng đáp.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, như muốn tìm ra chút gì đó trên khuôn mặt quen thuộc này, bất giác hỏi:
- Anh không có gì muốn nói với em sao?
Thời Cảnh Thường lặng lẽ rút tay về, đáp:
- Em muốn anh nói cái gì?
Tay Hứa Sơ Sơ hơi nắm lại, cô nhìn thái độ bình tĩnh như không của Thời Cảnh Thường, nói:
- Em muốn anh trả lời câu hỏi của em! Thời Cảnh Thường, anh có giấu em chuyện gì hay không?
Người đàn ông nghe cô hỏi, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, con ngươi anh đen kịt, đáp rõ ràng:
- Không có, anh không hề giấu em chuyện gì cả!
Mắt Hứa Sơ Sơ mông lung, ánh nhìn cô có chút thất vọng, cắn môi lên tiếng:
- Nói dối!
......!
Sau lời nói bất ngờ của Hứa Sơ Sơ, căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.
Hai người nhìn nhau, nhưng không hề nói câu gì nữa.
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, lên giọng phá tan bầu không khí yên ắng:
- Chỉ mới cách đây vài ngày thôi, anh nói với em là hãy cho anh thêm cơ hội, nhưng mà...!em là đang cho anh cơ hội nói dối em sao?
- Anh đã hứa sẽ không làm điều gì có lỗi với em nữa, thế nhưng, hôm nay...!Anh lại nói dối em rồi!
Thời Cảnh Thường vẫn im lặng nhìn cô, mím môi không đáp lại.
Sự bình thản của anh làm Hứa Sơ Sơ đau đớn, cô rũ mắt, quyết định nói ra sự thật:
- Em đã gặp cô ấy rồi! Con gái của Nhất Hứa trưởng lão - Hứa Á Nhan.
Cô ấy...!vẫn còn sống!