Hứa Sơ Sơ nắm tay lại, cô vẫn nhớ ngày hôm qua, Hứa Á Nhan đã xuất hiện bất ngờ như thế nào.
Sau ba năm, từ một cô gái ngỗ ngược 17 tuổi, hoàn toàn lột xác thành một cô gái 20t đầy nữ tính và trưởng thành.
Ánh mắt cô ấy thể hiện sự kiên định và chín chắn, cùng với giọng nói quyến rũ, trầm khàn:
- Chúng tôi luôn ở bên cạnh người, gia chủ!
Lúc đó, cô đã thật sự bị sốc, không thể ngờ, người con gái này lại có thể xuất hiện trong lúc cô khó khăn như vậy, theo một cách mà không thể nghĩ tới.
Hứa Á Nhan mặc một bộ đồ đen ôm sát cơ thể, cùng với những hành động điêu luyện đó, thoắt ẩn thoát hiện một cách chuyên nghiệp, cô có thể khẳng định, em ấy đã được đào tạo rất bài bản!
Nói như vậy, có thể bước đầu khẳng định Hứa Á Nhan đã sống như thế nào trong 3 năm qua.
Từ đó, suy ra được rất nhiều thứ, Hứa gia...!Thời gia...mọi thứ....!
Hứa Sơ Sơ mím cánh môi, cô ngước nhìn người đàn ông, ánh mắt đầy mong đợi:
- Thời Cảnh Thường, anh nói cho em biết đi, được không?
Hứa Sơ Sơ đưa ra lời yêu cầu, lại tựa như đang cầu xin, với hi vọng Thời Cảnh Thường có thể đưa ra cho mình một câu trả lời mà bản thân cô mong muốn
Đúng vậy, Hứa Sơ Sơ đang hi vọng, hi vọng 1 điều dường như không thể nào xảy ra được.
Thời Cảnh Thường nghe nói, lần này anh nhìn cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, bây giờ em là đang ở Thời gia, có muốn đi gặp người đứng đầu nơi này hiện nay không?
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên những cơn sóng ngầm, cô nhìn lòng bàn tay to lớn của anh, cắn môi suy nghĩ.
Thời Cảnh Thường thấy cô lưỡng lự, lên tiếng nói:
- Hãy tin anh, gặp người đó mọi thắc mắc của em sẽ được giải đáp.
Sau vài giây, Hứa Sơ Sơ quyết định đặt tay mình lên, tin thêm Thời Cảnh Thường một lần nữa.
Thời Cảnh Thường đỡ cô xuống giường, anh nắm chặt lấy tay Hứa Sơ Sơ, dắt cô đi ra khỏi phòng.
Đi dọc trên còn đường hành lang quen thuộc, càng đi Hứa Sơ Sơ càng rùng mình.
Đây là lần đầu tiên cô trở lại sau 3 năm xa nhà, thế mà tất cả mọi thứ ở đây, từ nền nhà đến rèm cửa, rồi cả những vật trang trí, nhỏ hay lớn đều vẫn còn nguyên, giống hệt như Hứa gia 3 năm trước, khồn hề khác một chút gì!
Thời Cảnh Thường dẫn Hứa Sơ Sơ lên tầng 2, anh xuôi theo đoạn cầu thang, dẫn Hứa Sơ Sơ đi đến một căn phòng.
Dừng trước cửa đi vào, trái tim Hứa Sơ Sơ đâm thình thịch, trong đầu liền nghĩ đến một cái tên.
Lẽ nào là....!
Thời Cảnh Thường mở chốt cửa ra, đối diện Hứa Sơ Sơ liền hiện ra một thân ảnh, người đó ngồi trên xe lăn, với mái tóc bạc đặc trưng và cây gậy vàng cầm bên tay.
Mắt Hứa Sơ Sơ đỏ lên nhanh chóng, giây phút Hứa Mạnh Trưởng quay người nhìn lại và mỉm cười với cô, Hứa Sơ Sơ đã bật thốt lên:
- Ông nội!