Hứa Mạnh Trưởng ngồi thẳng, ánh mắt ông khá buồn rầu, nhớ lại câu chuyện năm đó, mọi thứ lại như hiện ra trước mắt.
Khoảng 2 tháng đầu, Thời Bạc Na làm việc rất giỏi, cực kì thông minh và kín đáo, không một ai phát hiện ra cô ấy là nội gián cả.
Thời Bạc Na có lẽ là nội gián giỏi nhất mà Hứa Mạnh Trưởng từng đào tạo ra, chính ông cũng không ngờ cô ấy có thiên phú như vậy!
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Hà gia rốt cuộc cũng có chút nghi ngờ với Thời Bạc Na, bọn họ tìm mọi cách moi bằng chứng ra từ cô, thế nhưng cô ấy quyết chịu chết chứ không chịu khai.
Trong nguy cơ cấp bách bị lộ, Thời Bạc Na đã tự mình đề nghị được dùng thử thuốc mà Hà gia đang chế tạo để bày tỏ lòng trung thành.
Và thật, bọn họ đã cho cô dùng thử.
Thời Bạc Na bị nhiễm bệnh từ đó.
Khi Hứa Mạnh Trưởng đến thăm cô, ông đã mắng cô một trận, và khuyên cô tiếp nhận điều trị, thế nhưng Thời Bạc Na nhất quyết không chịu làm.
Lúc đó, cô luôn miệng đáp một câu:
- Tôi đã gần lấy được bằng chứng rồi, tôi sẽ không bỏ cuộc.
Hơn nữa thân thể tôi là cách tốt nhất để chứng minh thứ thuốc đó như thế nào, chúng ta không thể dừng ngay lúc này.
Cứ như vậy, Thời Bạc Na vẫn tiếp tục ở lại Hà gia làm nội gián, đồng thời cũng thường xuyên về quân đội nhờ quân y rút máu mình xét nghiệm.
Cho đến ngày diễn ra sự kiện đẫm máu kia, Thời Bạc Na đứng trước mặt Hứa Mạnh Trưởng, cầm lấy tay ông chĩa mũi súng vào chính mình, lên tiếng:
- Đại úy, chúng ta đã thành công rồi, nhưng tôi giờ đây không thể tiếp tục bảo vệ đất nước này nữa, mong rằng anh có thể thay tôi làm tiếp việc này, bảo vệ mảnh đất quê hương nơi chúng ta được sinh ra.
Hứa Mạnh Trưởng nhíu mày, không đồng tình nói:
- Thời Bạc Na, cô hà tất phải làm như vậy? Bây giờ không phải là không có cách cứu được cô!
Thời Bạc Na lắc đầu, thở dốc trả lời:
- Không, thứ tôi trúng là độc, là độc đặc chế của Hà gia, không có giải dược, đại úy, anh không cần phí sức vì tôi nữa.
Sau khi tôi chết, hãy đem xác tôi hỏa thiêu với số thuốc đó, đừng để thêm một người nào bị nhiễm bệnh nữa.
Hứa Mạnh Trưởng mím môi, tay đang cầm súng cũng run lên, ông không có đủ can đảm để nhìn người mình chết trước mặt mình.
Thời Bạc Na biết suy nghĩ của ông, cô cười mỉm, nói:
- Đại úy, chết vì tổ quốc, các chiến sĩ luôn rất sẵn lòng!
Câu nói này hiển nhiên đã động đến Hứa Mạnh Trưởng, khiến ông chợt nhận ra được điều gì đó.
Đây...!là câu cửa miệng của quân đội!!!
Thời Bạc Na mỉm cười, nhìn về phía bụi rậm, ánh mắt sáng lấp lánh:
- Đại úy, Thời Bạc Na tôi đi tới bước này, chưa từng cầu xin chuyện gì, nguyện vọng cuối cùng, chính là hai đứa con còn nhỏ của tôi.
Xin anh, hãy giúp tôi chăm sóc hai đứa trẻ ấy.
Hãy cho bọn chúng một mái nhà, ít nhất là...!không để bọn chúng lang thang ở nơi nào đó.
Nói xong, Thời Bạc Na cười một cách hoa lệ , bóp cò mạnh mẽ, ngã xuống một cách nhẹ nhàng, ra đi thanh thản.
Sự hi sinh của cô như một nốt nhạc xinh đẹp, chấm dứt chiến tranh, chấm dứt cả một chế độ độc tài.
Cái xấu đã hoàn toàn bị tiêu diệt, kết thúc một thập kỉ dài đằng đẵng Hà gia chiếm đóng Trung Quốc.
Thời Bạc Na ra đi, đã được Sở Bắc và cả quân đội cúi đầu trước hài cốt và được khắc tên lên bia liệt sĩ, đứng ở nơi nhiều người hướng đến.
Tuy vậy, lại không ai ngờ rằng, cái chết của cô, còn gây ra cả một cuộc bạo loạn sau này, những thế hệ sau bị lôi vào cuộc chiến của các thế hệ trước, thù hận đan xen thủ hận, tầng tầng lớp lớp, không dứt ra được...!