Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Mạnh Trưởng kể xong câu chuyện, Hứa Sơ Sơ ngạc nhiên đến đứng hình.

Thậm chí khi ông nói Thời Bạc Na ra đi vì Tổ quốc, một giọt nước mắt đã thật sự từ hốc mắt cô rơi xuống.

Bất chợt, đồng cảm, ngạc nhiên và cả...!tự hào.

Thật không ngờ, mẹ của Thời Cảnh Thường lại dũng cảm như vậy, một lòng dững cảm xứng đáng được tôn vinh!
Hứa Mạnh Trưởng nhìn cô, thở dài lên tiếng:
- Sau cái chết của cô ấy, ông cũng từ chức về hưu, không làm quân nhân nữa.

Tiếp nhận Cảnh Thường làm con nuôi của nhà chúng ta, cho nó một công việc, một cuộc sống mới.

- Cảnh Thường là một đứa trẻ thông minh , ông nội không phải không biết nó có ý định giết Hứa gia, nhưng xét cho cùng đó cũng là điều chúng ta nợ Thời gia, dù có trả hết bằng những danh hoa này, vẫn là không tài nào đủ được.


Hứa Sơ Sơ rũ mắt, lên tiếng gọi:
- Ông nội..

Thế nhưg lời cô chưa kịp nói, Hứa Mạnh Trưởng đã nhanh chóng cắt ngang:
- Sơ Sơ, thứ chúng ta nợ Cảnh Thường không phải là điều đơn giản để có thể trả nổi, thứ mà chúng ta nợ đứa trẻ ấy..

là cả một đời người!
Đúng vậy, Thời Bạc Na vừa là một người mẹ, vừa là người thân duy nhất của Thời Cảnh Thường, hoặc có thể nói là cả thế giới của anh vào thời điểm đó.

Mất đi bà ấy, Thời Cảnh Thường gần như đã mất hết cuộc đời của một con người bình thường.

Vậy nên, dù là ai cũng không có đủ sức trả hết nợ cho anh!

Tình mẫu tử, tình yêu, tình thân, tình gia đình, thậm chí là tình người...! những thứ đó đều là vô giá.....!Ai có khả năng trả nổi chứ?
Chúa sao? Đáng tiếc, chúng ta chỉ là con người!
Hứa Sơ Sơ không biết mình về phòng bằng cách nào, cô chỉ nhớ mình đã ngẩn ngơ đi ra khỏi phòng của Hứa Mạnh Trưởng, khi nhìn thấy Thời Cảnh Thường đứng trước cửa, thì đột nhiên ngã vào lòng anh.

Thời Cảnh Thường bế cô lên rồi mang về phòng mình, anh đặt Hứa Sơ Sơ xuống giường, nhìn cô hỏi:
- Sơ Sơ, em sao vậy?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường vuốt tóc mình, cô nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay anh, đáp:
- Thời Cảnh Thường, tại sao anh lại tốt với em như vậy? Em lúc trước hiểu nhầm anh, còn muốn giết anh nữa.

Thời Cảnh Thường cười mỉm, anh nhìn cô làm nũng trong lòng bàn tay mình, lên tiếng trả lời:
- Là anh có lỗi với em trước, anh không nên lừa dối em, cũng không nên không tin tưởng em, nếu không, anh cũng không mất em, chúng ta cũng không bỏ lỡ nhau 3 năm như vậy!
Hốc mắt Hứa Sơ Sơ hơi đỏ, cô mím môi, nói:
- Vậy tại sao anh không nói với em sự thật? Em sẽ không hận anh nhiều đến vậy!
Thời Cảnh Thường nhấc tay đưa đầu Hứa Sơ Sơ lại gần mình, ôm lấy cô nhẹ nhàng, đáp:
- Vì anh yêu em, nên anh không muốn em bị kéo vào trận chiến này!
- Hứa Sơ Sơ, em là cô gái tốt nhất thế giới này, vậy nên, em xứng đáng với một người tốt hơn nhiều nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận