Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Mạnh Trưởng ngồi trên xe lăn, ông đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nhìn phong cảnh bên ngoài.

Trong lòng nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Ông thở dài, lên tiếng:
- Bạc Na, thì ra đứa con của em và người đó lại có duyên với con cháu của anh như vậy.

Đúng là....!
Chuyện tình giữa Hứa Mạnh Trưởng và Thời Bạc Na cùng người đàn ông tên Kỷ Niệm Lục lại là một câu chuyện tay ba khác nữa, tuy nhiên điều đó đã trôi qua rất lâu và chẳng còn quan trọng gì với hiện tại.

Bởi đơn giản....! mỗi người trong số họ đều đã có số phận riêng, kết cục riêng.


Điều duy nhất khiến người khác cảm thấy kì diệu chính là tồn tại đâu đó trong mối
lương duyên của hai người chiến sĩ không thành đã được kết nối bởi những đứa con của họ.

--------...--------------....--------------
Đặt bó hoa xuống lăng mộ, Hứa Sơ Sơ đứng lặng người nhìn di ảnh của mẹ mình, lên tiếng:
- Mẹ, con lại đến rồi, lần này con đem tới cho mẹ một người nữa, hi vọng mẹ ở dưới sẽ có người bầu bạn.

- Những ngày qua, con đã suy nghĩ rất nhiều mẹ à, những chuyện đã xảy ra, những người đã mất đi, con đều đã tự hợp lí hóa cho mình một lí do để buông bỏ.

- Bây giờ, Hứa gia đã không còn, nhưng Thời gia thì lại rất tốt, dù có chút tiếc nuối nhưng 36 tộc nhỏ vẫn còn sống sót và đang tập làm việc với một tư cách là người của Thời gia, con hi vọng, trong tương lai, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.


- Sắp tới, con sẽ đăng quang chính thức làm gia chủ, thực hiện nốt nghi lễ mà con chưa làm được 3 năm trước, mẹ ở trên trời, hãy phù hộ cho con có thể làm tốt thuận lợi mẹ nhé!
Hứa Sơ Sơ đứng thẳng người, mỉm cười một cách xinh đẹp, trong con ngươi cô phảng phất chút tươi tắn của nắng sớm, nói tiếp:
- Còn một chuyện nữa, con...!muốn nói với mẹ.

Con đã được ở bên cạnh người con yêu rồi mẹ à, sau bao biến cố, cuối cùng hai chúng con cũng có thể vượt qua mọi thứ mà tiếp bước về phía trước.

Mẹ có mừng cho con không?
- Rồi một ngày nào đó, con sẽ đem cho mẹ thứ mà con và người đó cùng đứng ở trên một mặt giấy đỏ, con hứa đấy! Lần này con nhất định sẽ hạnh phúc, mẹ!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ đeo kính đen lên mắt mình, quay người rời đi.

Trên trời gió xanh mây trắng, dưới đất hoa cỏ tốt tươi, một cuộc sống mới lại bắt đầu, báo hiệu những điều tốt đẹp cho một kỉ nguyên sáng lạn phía trước.

Ánh nắng mặt trời chói chang, soi rọi xuống thảm cỏ xanh mượt dưới đất, đồng thời chiếu lên di ảnh của một người phụ nữ, trên đó, cô ấy mỉm cười tuyệt đẹp.

Bên cạnh, từ lúc nào đã xuất hiện một bia mộ mới, trên đó không có ảnh, chỉ khắc ba chữ: Hứa Hấn Trung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận