Tối hôm đó, Hứa Sơ Sơ ngồi trong phòng của mình, cô sắp xếp lại lịch làm việc, tiện thể xem lại lịch trình cho ngày mai.
Đang ngồi trên bàn xem tài liệu, đột nhiên điện thoại kêu "ting" lên một tiếng.
Hứa Sơ Sơ ghé mắt nhìn qua, trong đôi con ngươi hiện lên bất ngờ.
Tin nhắn? Lại còn là tin nhắn do Thời Cảnh Thường gửi nữa chứ? Chơi trò gì đây? Không phải anh ấy mới vừa đưa Mạnh Huyền Chân về nhà sao?
Hứa Sơ Sơ với tay lấy điện thoại, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ được đánh gọn gàng : "Em đang làm gì ?"
Hứa Sơ Sơ bật cười, người đàn ông này hôm nay bị gì đây, tự nhiên nhắn cho cô hỏi như vậy, có chút bất ngờ nha!
Các ngón tay lướt trên bàn phím, cô bấm nút nhắn lại: "Em đang chuẩn bị đi tắm, anh đưa Mạnh Huyền Chân về tới nhà chưa?"
Bữa tiệc hôm nay tuy không có rựợu nhưng vẫn có một chút ít đồ uống chứa cồn, Hứa Sơ Sơ không ngờ Mạnh Huyền Chân tửu lượng kém như vậy, vừa uống vài ly đã say, thế nên khi tan tiệc, cô đã kêu Thời Cảnh Thường đưa anh ấy về rồi.
Tiệc vừa kết thúc cô đã lên đây ngay, tính ra thì chưa đến 5 phút.
Thời Cảnh Thường vừa rời đi, lại nhắn tin như vậy, sẽ làm cô nhầm tưởng rằng anh đang nhớ cô đấy!
Tin vừa gởi đi, đột nhiên phía sau có tiếng mở cửa, Hứa Sơ Sơ theo bản năng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Thời Cảnh Thường, cô ngạc nhiên đứng lên, hỏi:
- Ế, không phải anh đi đưa Mạnh Huyền Chân về nhà sao? Tại sao lại về nhanh như vậy?
Thời Cảnh Thường nhướn khóe miệng, hơi cười đáp:
- Đi ra đến cửa thì gặp Mạc Lệ đang đi về, nên anh quăng cậu ta lên đó luôn rồi! Có lẽ cô ấy sẽ chở cậu ta về đấy!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Cái gì là có lẽ chứ? Anh đừng nói về con họ một cách vô tâm như vậy được không? Làm người ai lại làm thế!
Thời Cảnh Thường mang theo một chai rượu vang và hai cái ly vào, anh đặt nó lên bàn, nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Nhưng mà, không phải em bảo là đang tắm sao? Tại sao vẫn còn mặc đồ?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, đưa hai tay lên che ngực mình lại theo phản xạ, đáp:
- Anh đang nghĩ cái gì đấy? Em là bảo đang chuẩn bị tắm, chứ có nói đang tắm hồi nào!
Thời Cảnh Thường cười gian tà, ánh mắt cực kì không đứng đắn, làm Hứa Sơ Sơ híp mắt, nghi hoặc nói:
- Này, Thời Cảnh Thường, đừng nói với em anh vào đây là muốn xem thứ đó nha! Đừng có biến thái à!
Thời Cảnh Thường phát cười thành tiếng, trả lời:
- Bất cứ người đàn ông nào khi nghe em nói như vậy đều sẽ nghĩ như thế thôi, hơn nữa....!anh vào đây, cũng không phải với mình lí do đó!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường cầm chai rượu vang lên lắc lắc, ý muốn nói là sẽ cùng cô uống thứ này.
Hứa Sơ Sơ chề môi, nói:
- Anh từ khi nào mà biết lãng mạn như vậy chứ! Còn rượu vang, rượu đồ nữa!
Thời Cảnh Thường cười, đặt lại chai rượu xuống, lên tiếng:
- À nhưng mà, trước khi uống anh phải xem cái đó đã, cảnh bồn tắm và lúc em cởi đồ ấy!
Hứa Sơ Sơ trợn mắt, nhìn Thời Cảnh Thường như tên sở khanh, đáp:
- Anh đừng có mơ!
Thời Cảnh Thường mím môi, giọng nói lưu manh:
- Mơ gì là quyền của anh! Em cấm được sao? Mau đi tắm đi, anh sẽ đợi ở đây, em tắm xong mình cùng nhau uống!
Hứa Sơ Sơ càng nhíu mày chặt hơn, cô chu môi, nói:
- Sao anh cứ bắt em đi tắm hoài vậy, tắm lúc nào là quyền của em chứ? Đừng có mà biến thái nghĩ đến mấy chuyện đó nữa! Em không cho anh xem xiếc gì đâu!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ đóng tập tài liệu trên bàn lại, cô cầm theo đồ trên giường, chỉ vào Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Anh ngồi đây, không được làm gì đâu đấy! Đừng có đêm rồi muốn bị đá ra khỏi nhà!
Dứt lời, Hứa Sơ Sơ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, khóa trái! Để lại người đàn ông nào đó nhìn theo, bật cười bất lực!