Hứa Sơ Sơ giật mình, cô ngơ ngác nhìn đám người trông như xã hội đen đang cúi chào mình, chớp chớp mắt không biết nói gì.
Làm cái trò gì vậy? Tổ chức lễ đón mừng cô nhận chức gia chủ cũng không long trọng như vậy, đây là tính làm cái gì đây?
Hứa Á Nhan đứng một bên, khuôn mặt cô rất lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn khác hẳn với thường ngày,
Trong lúc Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường còn đang đứng bất động, Hứa Á Nhan đã đi tới, chủ động lên tiếng:
- Gia chủ, Thời chủ, đây là toàn bộ người của 36 tộc nhỏ, bọn họ đã tập hợp đầy đủ, đang ở đại sảnh chờ hai người.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, thắc mắc hỏi:
- 36 tộc sao? Bọn họ làm gì ở đây? Đến chúc mừng năm mới à?
Mới sáng mồng một Tết, kêu nguyên mấy trăm người đến trước nhà cô đứng rồi hành lễ, có chúc Tết cũng đừng đáng sợ như vậy được không?
Hơn nữa, các gia tộc Hứa gia đến thì đại diện một hai người đến là được rồi, đến theo bầy đàn hay sao mà nhiều vậy?
Nhận lời chúc của họ, có chết không đây!
Hứa Á Nhan nghe cô hỏi, lắc đầu đáp:
- Không phải, gia chủ, sáng nay bên Tô gia đã truyền tin người có thai ra ngoài hết rồi, các tộc Hứa gia đều đã biết cả, bọn họ tập hợp lại đến đây để chúc mừng người.
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, nghe câu trả lời, cảm thấy càng kì quái hơn.
Chúc mừng cô có thai?
Cái đéo gì mới biết có thai hôm qua thôi hôm nay cả thành phố đều biết cả rồi? Còn gì gọi là bí mật nữa chứ?
Chuyện nhà mà sao cứ đem rao bán quanh vậy trời?
Hứa Á Nhan dừng một chút, lại lên tiếng:
- Hơn nữa, gia chủ, hôm nay, lão gia chủ cũng đến!
Một câu nói, làm Hứa Sơ Sơ cực kì bất ngờ, cô mở to mắt, nói:
- Lão gia chủ, ý cô là....!
Chưa kịp nói hết câu, từ đằng xa đã xuất hiện một thân ảnh mang đồ đen, Hứa Mạnh Trưởng ngồi trên xe lăn, khuôn măt nghiêm nghị đi tới, giọng ông vang vọng trong không trung, tiến thẳng về phía Hứa Sơ Sơ đang đứng phía trước:
- Đúng vậy, ông đến thăm cháu nội mình, không được sao?
Hứa Sơ Sơ ngạc nhiên, cô nhìn về phía Hứa Mạnh Trưởng, bật thốt lên:
- Ông nội!