Hứa Sơ Sơ về phòng, cô nằm ườn lên giường, nhắm mắt thở dài một hơi.
Đưa tay lên xoa bụng mình, cô nuốt một ngụm nước miếng, mím chặt môi.
Đúng lúc này, Thời Cảnh Thường liền đi vào, anh nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nằm trên giường, chớp mắt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Sơ Sơ liếc mắt, cô ngồi dậy, đi tới ôm lấy Thời Cảnh Thường từ phía sau, nhỏ giọng lên tiếng:
- A Thường, anh có đồng ý chuyện mà ông nội làm không?
Thời Cảnh Thường nắm lấy tay cô, anh cười nhẹ, hỏi ngược lại:
- Anh đồng ý hay không đồng ý thì ông nội cũng đã quyết rồi, thay đổi được gì sao?
Lời nói của Thời Cảnh Thường đánh vào phần rối loạn nhất hiện giờ của Hứa Sơ Sơ, khiến cô im bật.
Cô biết, ông nội đã quyết chuyện gì, thì nhất định không thay đổi được, lời đã nói ra trước 36 tộc, được hàng trăm người nghe thấy, nhìn thấy, còn có thể xoay chuyển nữa sao?
Xoay chuyển bằng niềm tin hay hi vọng đây? Đến 1% cơ hội cũng không có luôn đó!
Hứa Sơ Sơ mím môi, trong lòng vẫn có chút bức bối khó chịu, không hiểu vì sao, lại không can tâm đến vậy.
Việc đứa con trong bụng cô có được chức gia chủ kế nhiệm vốn là chuyện vui, nhưng tại sao...!cô lại thấy bất an và lo lắng thế này? Thâm chí, trong thâm tâm còn dâng lên chút sợ hãi nữa....!
Thời Cảnh Thường không thấy Hứa Sơ Sơ lên tiếng, anh tháo tay của cô trên vòng eo ra, xoay người lại nhìn.
Nét mặt Hứa Sơ Sơ hiện rõ sự lo lắng, anh hiểu nỗi khổ tâm này, liền lên tiếng giải thích:
- Sơ Sơ, anh biết em đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà....!hãy nghĩ thoáng 1 chút đi.
Đứa con của chúng ta, sinh ra trong gia tộc, đó là sự thật, cho nên, việc nó gánh vác cả 1 gia tộc là điều hiển nhiên.
Đây là điều sẽ đến với mọi đứa bé, chỉ cần nó nằm ở đây, em có hiểu không?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa đặt tay lên bụng Hứa Sơ Sơ, anh cố gắng giải thích cho cô hiểu, như thế nào là điều tất yếu.
Việc đứa bé này lớn lên nhận trọng trách lớn lao...!chính là điều không thể tránh khỏi.
Hứa Sơ Sơ liếm môi, cô thở dài một hơi, nhìn người đàn ông trước mặt mình, một lúc sau mới đáp lại:
- Em biết! Nhưng mà....!anh có từng nghĩ đứa bé này rồi sẽ chịu những gì không?
- Em đã từng ở vị trí của nó, cho nên em hiểu sức nặng của chức thừa kế này lớn đến thế nào.
Em đã từng sống không có tuổi thơ, không có bạn bè, không vui chơi, và không được học những thứ như những người bình thường học.
- Ở thế giới của em, chỉ có tranh đoạt, mưu kế, chỉ có những thứ mà người khác không bao giờ tiếp xúc đến được.
Em đã rất đau khổ, A Thường, vì vậy, em không muốn đứa con của chúng ta, cũng phải trải qua những chuyện giống như em! Em không có đủ can đảm để nhìn nó đi theo con đường này.
Thời Cảnh Thường đưa tay lên xoa mặt cô, anh nhìn tâm trạng kích động của Hứa Sơ Sơ mà cảm thấy đau lòng, lên tiếng an ủi:
- Anh biết, anh biết, anh đã từng thấy em sống như thế nào, nên anh biết, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ cắn răng, cô nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, lắc đầu nói:
- Anh không biết được đâu, anh không thể hiểu được đâu, em đã từng đấu tranh với rất nhiều người, từ nhỏ đến lớn, đều không dám đặt nhiều niềm tin lên một ai, càng không dám thân thiết với 1 ai, mỗi người, em đều phải tính toán so đo mọi thứ, mới dám ra quyết định.
- Anh đã thấy mà, em đơn độc thế nào trong từng trận chiến, em bị người khác quay lưng thế nào, phản bội thế nào, anh đều thấy hết mà.
Thế giới đó...!tàn nhẫn và đau đớn cực kì.
Đứa con của chúng ta, em không muốn nó phải đi vào đó đâu anh à...!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa khóc, từng giọt lệ chảy dài trên má, rơi xuống chiếc cằm thon gọn, cuối cùng nhỏ vào tay Thời Cảnh Thường, nóng hổi...!