Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Mạnh Trưởng cầm tay Hứa Sơ Sơ, trong tiếng giới thiệu của người làm lễ, chậm rãi tiến vào lễ đường.

Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm, cùng với Thẩm Băng và Kỷ Từ Mặc đằng sau cũng sánh đôi theo vào sau.

Từng bước chân cham đất, Hứa Sơ Sơ như nhớ lại những chuyện đã trải qua, cô nhắm mắt, một bầu trời kí ức lại ùa về.

Từ những kỉ niệm vui vẻ...!
- Ông nội, chúc ông luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi để còn được nhìn thấy cháu vào lễ đường!
- Phải phải, đương nhiên là ông phải nhìn thấy cháu bước vào lễ đường rồi, còn phải nhìn xem người lọt vào mắt xanh của cháu là ai nữa chứ!!
- Ông nội yên tâm, người lọt được vào mắt xanh của cháu....!chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.

Cho đến những lần cãi cọ, phân tranh....!

- Con cứ nghĩ...!ông đứng về phía con chứ? Nhưng mà...!không phải ư?
- Chẳng lẽ ông nội cũng giống bọn họ, đều thật sự cho rằng...!con...!cũng cần có thêm một người mẹ nữa sao??
Đến cả sự ích kỉ khi chỉ lo lắng cho 1 người....!
- Vậy thì ông có thể dùng cách đó để làm với con ư? Lúc đó ông chỉ cần nói với con một tiếng thôi, con có thể làm như lời ông nói được mà, tại sao ông không nói, mà lại dùng Thời Cảnh Thường để ép con?
- Không, ta không ép con, Sơ Sơ, ta đang giúp con, thật sự đấy!
- Từ đầu, là ba bức con, rồi đến Thời Cảnh Thường bức con, bây giờ...đến cả ông nội cũng muốn bức con nữa sao? Vậy...!con tin được ai trên thế giới này được nữa, ngay khi...!chính người thân cũng đang tính kế chờ con sập bẫy chứ!
Thậm chí là những lần tin tưởng, đau xót cầu xin lẫn nhau:
- Cảnh Thường, con nói xem, vì sao anh hai con lại si tình đến vậy? Vì một người phụ nữ, tàn nhẫn với con gái mình như thế, có đáng hay không?
- Sơ Sơ, hãy giữ lấy Hứa gia!
- Thời gia chúng ta không phân biệt trai gái, chỉ cần có khả năng, là có trách nhiệm đứng đầu gia tộc.

Con cũng biết mà.


- Con không nói ông làm điều đó là tàn nhẫn, con chỉ muốn đứa bé trong bụng của mình có thể được sinh ra và lớn lên một cách thật bình thường như bao người bình thường khác mà thôi! Không gánh nặng, không chức quyền, không phân tranh...!chỉ đơn giản như vậy thôi, chẳng lẽ lại không được?
- Mỗi một người đều có 1 số phận khác nhau, người càng sinh ra trong gia tộc lớn thì càng phải gánh vác trách nhiệm cho xứng đáng với nó nhiều hơn, ông cứ tưởng là con biết rõ cái này chứ?
Cuối cùng là kết thúc bằng những giọt nước mắt của sự hòa giải:
- Ông nội, ông nội vẫn còn sống? Ông nội!!!
- Nha đầu ngốc, cực khổ nhiều cho con rồi!
- Sơ Sơ, đây là ..

điều mà chúng ta nợ Thời gia!
- Thứ chúng ta nợ Cảnh Thường không phải là điều đơn giản để có thể trả nổi, thứ mà chúng ta nợ đứa trẻ ấy..

là cả một đời người!
Đi đến được bây giờ, đã là trải qua quãng thời gian đầy bão tố, những thử thách, khó khăn vùi lấp tình thân giữa con người với con người, khiến bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, trách móc lẫn nhau.

Thế nhưng, thật may mắn...!cho đến cuối cùng, chúng ta vẫn vững vàng bên cạnh nhau, bước tiếp trên con đường này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận