Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao

Giám sát đại đại xuất hiện

Đằng Đông chưa bao giờ cảm giác sâu sắc về việc 'Muốn làm giàu, trước làm đường' như bây giờ.

Buổi tối khi dừng chân ở khách điếm nghỉ ngơi, cậu cảm thấy mông không còn là của mình nữa, hoàn toàn không biết mình đi xuống xe ngựa bằng cách nào, sau đó đi vào phòng như thế nào.

Mọi người trong phòng phát sóng lại là một trận thổn thức, không ít người quyên góp tiền trong khả năng cho khu vực nghèo khó để sửa đường, đặt trụ cột kiên cố cho việc fan Đằng Đông sau này trở thành nhóm fan bác ái xã hội.

May mắn là ngày hôm sau mông cuối cùng cũng không cần chịu tra tấn, Đằng Đông dưới sự hướng dẫn của Đoan Mộc Giác dẫn mọi người bắt đầu leo núi.

Mọi người đều là võ lâm nhân sĩ, leo núi là việc thực dễ dàng, dùng khinh công 'đạp đạp đạp' vài cái liền lên rồi, nhưng không ngăn được "Côn Luân thượng tiên" Đằng Đông hoàn toàn không dùng khinh công.

Vì thế mọi người chỉ có thể cùng nhau bồi Đằng Đông, dùng hai chân để đo đường.

Tuy rằng đường núi có chút khó đi, nhưng cổ đại không ô nhiễm, non xanh nước biếc, không khí trong lành, Đằng Đông vừa đi vừa nhìn phong cảnh xung quanh, không hề buồn tẻ vô vị.

Ngẫm lại nếu cậu ở hiện đại, muốn đi tham quan đâu đó, chỉ xem sườn núi thôi còn cần mua vé, lại phải chen chúc với một đám người.

Hiện giờ có phong cảnh đẹp mà còn miễn phí, không xem thật là phí của trời.

Võ giả (người tập võ) dùng nửa canh giờ (1 tiếng) có thể đi xong lộ trình, Đằng Đông cứ thế mà ngang nhiên mang theo một đám người đi cả ngày.

Nhưng không có ai dám oán giận ra tiếng, một ít người lại cảm thấy Đằng Đông là đang cố ý khảo nghiệm bọn họ, dọc theo đường đi vẫn luôn ân cần chu đáo.

Đoan Mộc Giác dẫn Đằng Đông leo lên đỉnh một ngọn núi, đến giữa khe núi thì dừng lại, hắn chỉ vào đất dưới chân: "Bí tịch ở chỗ này."

"Đoan Mộc Giác, ngươi không phải là lừa thượng tiên đi?" Bên cạnh có người lên tiếng.

Đoan Mộc Giác biểu tình nghiêm túc: "Ta lừa ai cũng không có khả năng lừa thượng tiên."

Đằng Đông đương nhiên không cho rằng Đoan Mộc Giác rảnh rỗi dẫn cậu đi lên núi nấu cơm dã ngoại, sau đó đem bùn đất trở về, bí tịch khẳng định được chôn ở chỗ này.

Mọi người suy nghĩ một chút cũng hiểu, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Giác là người đầu tiên động, hắn cầm bảo kiếm trong tay mình bắt đầu đào.

Thực mau Bạch hộ pháp cũng gia nhập.

Không bao lâu hơn phân nửa người trẻ tuổi đi theo đều gia nhập vào đội quân đào hố, không bao lâu liền đào được nửa thước, một khối đá lộ ra.

Mọi người hợp lực nâng tảng đá lên, bên dưới là một cái hố đen nhánh.

Mọi người nhìn về phía Đằng Đông, Đằng Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Các ngươi đi xuống trước đi."

Đằng Đông sẽ không tự mình tìm đường chết, nếu phía dưới là động chết, không khí không lưu thông được, đi vào bị nghẹn CO2 là xong đời.

Nhưng nghĩ lại đây cũng không phải thân thể cũ của cậu, không biết có cần cung cấp oxy không, quyết định một chút phải vào hậu trường hỏi giám sát đại đại, tuy rằng đã đọc bản hướng dẫn, nhưng có thể nó dùng từ quá chuyên môn hoặc là quá mơ hồ, cậu chỉ hiểu đại khái thôi.


Rất nhanh người nhảy xuống đầu tiên đi lên nói: "Ở dưới rất tối, nhưng mà có gió."

Đằng Đông cuối cùng cũng yên tâm.

Trong động đen như mực, nên không ai chú ý tới tư thế Đằng Đông nhảy xuống không hề tiêu sái, còn suýt té, hình tượng thượng tiên thần bí khó lượng của cậu không bị phá hủy.

Đi vào trong bóng tối, mọi người sờ sờ tìm mồi lửa, tìm nến, còn có người chặt cây ở bên ngoài động làm đuốc chiếu sáng.

Đằng Đông bình tĩnh ấn nút bậc đèn pin vẫn luôn dấu dưới tay áo, tức khắc xuất hiện một chùm ánh sáng trong sơn động, đáy lòng mọi người lại thêm một phen kinh ngạc cảm thán đối với tiên gia.

Đã kêu là đèn pin phòng lang, nói lên thứ này trừ bỏ để phòng lang, vẫn là một cái đèn pin, chiếu sáng được.

Đằng Đông cầm đen pin chiếu sáng con đường phía trước, cậu đi đầu dẫn đường, mọi người đi theo sau, cảnh giác nhìn bốn phía.

Thực mau mọi người đi tới một đại sảnh rộng lớn, nhìn qua như đã đi đến giữa núi, trên đầu có cái khe, vài tia sáng từ bên ngoài tiến vào, tuy rằng còn hơi tối, nhưng cũng đủ để mọi người thấy rõ tình hình trong này.

Mọi người mò mẫm nửa ngày cũng không tìm được lối đi nào khác, nhất thời hai mắt nhìn nhau.

Đằng Đông sờ trái sờ phải, đem những tường phật bằng đá trên tường xoay xoay, quả nhiên có một cái cậu vặn được, theo chuyển động của cậu, một thạch môn chậm rãi mở ra. Đã xem nhiều phim truyền hình Đằng Đông thấy điểm này không quá mới mẻ.

Vẫn như cũ là Đằng Đông dẫn đường, đi vào trước.

Thạch môn mở ra bên trong là một gian thạch thất, hình như là phòng ngủ của ai đó, vật dụng bên trong tất cả đều làm từ đá, đặt lung tung lộn xộn, ở trên một cái ghế đá có quyển sách màu lam.

Ánh mắt mọi người lập tức nóng lên, nhưng Đằng Đông ở trước, không ai dám tùy tiện duỗi tay đoạt lấy, chỉ có thể trông mong nhìn Đằng Đông ngồi xổm xuống cầm quyển sách kia lên.

Bị nhiều người dùng đôi mắt nóng rát như vậy nhìn chằm chằm, cho dù là Đằng Đông cũng có chút không thích ứng, cậu phủi phủi tro bụi trên bìa sách, nhìn thấy trên đó có bốn chữ 'Nhất kiếm thần quyết' thật to.

Chính là mấy chữ này...... rất giống phong cách chữ của cậu khi lần đầu tiên viết bằng bút lông —– méo mó vặn vẹo, lớn nhỏ không đều.

Người lưu lại bí tịch này trình độ văn hóa có hạn đi, vạn nhất có lỗi chính tả thì làm sao.

Đằng Đông điều chỉnh màn hình trực tiếp một chút, đem ánh sáng đèn pin chiếu vào bí tịch.

Người xem phát sóng vốn dĩ kích động không thôi, ríu rít nghị luận, suy đoán đến tột cùng nội dung trong <> là gì, nhưng khi Đằng Đông lật được vài tờ, phòng phát sóng lại lâm vào một mảnh tĩnh lặng.

Chờ đến lúc Đằng Đông xem xong, phòng phát sóng rốt cuộc xuất hiện làn đạn.

[Này......như thế nào giống......bài tập của tôi lúc còn học tiểu học...]

[Hình như là vậy......]

[Ta nhớ là lớp 6 thì phải?]


[Dù sao cũng nằm trong cấp tiểu học đi......]

[Nguyên lai bí tịch là như vậy a]

[Đột nhiên cảm thấy mình phi thường giỏi nha]

Bí tịch này Đằng Đông xem cái hiểu cái không, cảm thấy mình giống như hiểu, nhưng cũng giống như không hiểu, không biết làm sao, đến khi thấy làn đạn trong phòng trực tiếp, cậu lập tức câm nín: Cậu không phải đang đọc sách tiểu học chứ?

Vì thỏa mãn khán giả, Đằng Đông chậm rãi lật từng tờ cho mọi người xem.

[Xác định, là bài tập lớp 5 của tôi!]

[Cảm giác mình đã trách lầm vài vị biên kịch đại đại a]

[Đột nhiên muốn mang sách bài tập tiểu học của ta đi chào hàng với người ở tiểu thế giới a, nhất định ta sẽ trở thành triệu phú!]

Mọi người trong động nhìn Đằng Đông trầm mặc đem bí tịch lật từ đầu tới cuối, lật từ cuối lên đầu, lại từ đầu tới cuối.

"Thượng tiên, bí tịch này......" Đoan Mộc Giác lên tiếng hỏi.

Đằng Đông sớm mất đi hứng thú với bí tịch này, cậu cất vào hầu bao của mình: 'Không có gì, đi ra ngoài trước."

Cậu không đem bí tịch này trả về, những người khác đều chờ dài cổ, hận không thể móc vật kia từ trong hầu bao ra nhìn thật kỹ, nhưng nghĩ tới thân phận của Đằng Đông lại do dự.

Bất quá trong lòng vài người vẫn đánh tính toán nhỏ, nhưng hiện tại không tiện ra tay, chờ đi ra ngoài nói sau.

Không ngờ khi họ xoay người chuẩn bị đi rời khỏi thạch thất này ra ngoài, thạch môn kia ầm một cái đóng lại, mở ra một lối đi khác.

Vì thế bọn họ chỉ có thể dọc theo đó đi về phía trước, khoảng nửa giờ, mọi người mắt sáng ngời, thì ra bọn họ đi tới một ngôi nhà nhỏ ở giữa sườn núi, bên cạnh còn có con đường đi thông xuống núi, tuy nhỏ hẹp và dốc ngược, bất quá đối với người có võ công mà nói thì không khó đi.

Mọi người quan sát nhau, không ai đi dọc theo thông đạo xuống núi, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người Đằng Đông, tuy nói tên tuổi phái Côn Luân vang dội, tiên pháp Đằng Đông thần bí khó lường khiến người ta thán phục, nhưng lợi ích vĩnh viễn xếp đầu tiên, không ít người trong lòng rục rịch, nghĩ cách nào có thể cướp hoặc lừa đi bí tịch từ trong tay Đằng Đông.

Bàn tính trong lòng họ vang lên lạch cạch lạch cạch, nhưng Đằng Đông cũng không có ý định xuống núi.

Đằng Đông đứng bên cạnh ngôi nhà, ngửa đầu nhìn gì đó, mọi người nhìn theo tầm mắt cậu, nửa ngày cũng không thấy cái gì, nơi xa chính là núi non, chỗ gần đây thì là cây mọc thành cụm, trên đầu là bầu trời xanh thẩm, dưới chân là bùn đất đen thui.

Không biết vị thượng tiên Côn Luân này đang nhìn gì.

Đằng Đông xác thật là thấy đồ vật này nọ, vì cái gì chỉ có cậu thấy, bởi vì thứ này là của đại thế giới a, người tiểu thế giới đương nhiên nhìn không thấy nha.

Ở bên cạnh ngôi nhà này có một đoạn thang, cao chừng nửa thước, dẫn đến nhà gỗ ở giữa không trung, trên nhà gỗ kia treo tấm bảng kim loại, viết: Phòng làm việc Đại vũ trụ tại tiểu thế giới 2875.


Đằng Đông không chút do dự đỡ tay vịn bước lên.

Mọi người xung quanh nhìn thấy chính là Côn Luân thượng tiên nhẹ nhàng bay lên, trực tiếp đứng giữa không trung, dưới chân hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.

Khinh công có thể làm cho họ bay qua bay lại, nhưng cho đến giờ còn không có môn khinh công nào có thể tự nhiên mà trôi nổi trên không, mọi người trong lòng kinh ngạc, không ít người vừa nãy còn đánh chủ ý lên người Đằng Đông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ thầm chẳng lẽ tâm tư của mình đã bị vị thượng tiên này nhìn thấu?

Đằng Đông đi đến trước nhà gỗ, vừa chuẩn bị đẩy cửa ra, nghĩ nghĩ, nói với Đoan Mộc Giác ở dưới: "Đoan Mộc thiếu hiệp, chờ ta một lát."

Nói không chừng chút nữa cậu còn phải đi ra, cần Đoan Mộc Thiếu trang chủ giúp đỡ tài chính nha.

Đằng Đông đẩy cửa ra đi vào, trong mắt mọi người, cậu đột nhiên biến mất trong không trung không thấy bóng dáng.

Bất quá cậu đã nói Đoan Mộc Giác chờ, cho nên Đoan Mộc Giác liền đứng yên bất động, những người khác cũng bất động, bọn họ muốn nhìn xem thượng tiên làm gì, nếu thượng tiên đem bí tịch giao cho Đoan Mộc Giác, họ không cướp được từ trên tay thượng tiên, nhưng có thể cướp được từ trên tay Đoan Mộc Giác.

Đằng Đông vào bên trong nhà gỗ, nhìn từ bên ngoài chỉ là một gian phi thường nhỏ, ước chừng bằng một phòng ở năm mét vuông, vào bên trong mới thấy ít nhất cũng phải một trăm mét vuông.

Gần cửa là một bàn làm việc, trên bàn có ghi: Chỗ tư vấn. Trên sàn bên kia có một chỗ được vẽ hoa văn phức tạp, bên cạnh ghi: Chỗ truyền tống.

Lúc này sau bàn làm việc ngồi có một thanh niên đang ngồi, y một tay chống cằm, cúi đầu nhìn thứ gì đó, nhận ra tầm mắt của Đằng Đông, y ngẩng đầu lên.

Đó là một khuôn mặt cực kì đẹp, loại xinh đẹp của nam nhân, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, một đầu tóc đen thật dài, dùng một dải tơ lụa màu trắng cột lên phân nửa, trên người mặc một thân trường bào trắng, cách ăn mặc giống với những người bên ngoài.

Nhìn thấy cậu, thanh niên hơi hơi gợi lên khóe môi: "Đằng Đông."

Phòng phát sóng sớm đã nổ không còn một mảnh.

[Ngọa tào ngọa tào ta không nhìn lầm đi]

[Tôi muốn hôn mê, Cố nam thần a!]

[Thì ra nam thần công tác tại Đại vũ trụ sao!]

[Cố nam thần, thật sự là Cố nam thần!]

[Màn hình đã bị tôi liếm ướt]

[Chủ bá mau mau đem màn hình kéo lại gần một chút mau mau mau!]

Đằng Đông nhìn phòng phát sóng toàn là "Cố nam thần" có chút mờ mịt, dù sao cậu cũng không phải người ở đại thế giới, không biết là chuyện đương nhiên, cậu thỏa mãn nguyện vọng người xem đến gần một chút, thuận tiện đem màn ảnh cũng kéo lại càng gần.

"Xin hỏi?" Đằng Đông lễ phép hỏi, đối phương biết tên của cậu, cậu lại hoàn toàn không biết gì về đối phương.

"Tôi tên Cố Khế." Thanh niên đem sách đang xem đóng lại, tươi cười nói: "Em cũng có thể gọi tôi là giám sát 007."

Đằng Đông nghe xong thiếu chút nữa quỳ, ai sẽ nghĩ tới tùy tiện đi vào phòng làm việc là có thể gặp trực tiếp người lãnh đạo của mình chứ, cậu lập tức nở nụ cười ngọt ngào muốn ngọt bao nhiêu liền ngọt bấy nhiêu: "Thì ra là giám sát đại đại, ngài hảo ngài hảo."

Cố Khế tầm mắt đảo qua lúm đồng tiền trên mặt Đằng Đông, gật gật đầu: "Tiểu thế giới sau có chút phiền toái nhỏ, tôi sẽ đi cùng em."

Cũng không biết là chuyện gì, nhưng nếu giám sát đại đại đã ra mặt, cậu hẳn là không cần quá lo lắng ha? Đằng Đông chỉ chỉ truyền tống trận: "Đi từ nơi này đi? Khi nào?"

Cố Khế gật gật đầu: "Tùy." Nói xong y gõ gõ mặt bàn nói: "Làm không tồi, đã có người đăng ký đến tiểu thế giới này du lịch, tiếp tục cố gắng."


Đằng Đông thụ sủng nhược kinh, lập tức nghiêm túc thu bụng ưỡn ngực: "Cảm tạ đại đại khích lệ, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, cống hiến cho công ty Đại vũ trụ."

Đằng Đông thân là hộ ngoại chủ bá, đối với các thế giới rất mong chờ, đột nhiên nhớ ra Đoan Mộc Giác vẫn còn chờ ở bên ngoài, Đằng Đông vội vàng nói: "Giám sát đại đại, tôi đi ra ngoài nói vài câu, lập tức quay lại ngay, sau đó liền có thể xuất phát."

Ngón tay đang gõ nhẹ nhàng trên bàn hơi dừng một chút, nhìn Đằng Đông, gật gật đầu.

Người bên ngoài đợi trong chốc lát, liền thấy thượng tiên đột nhiên biến mất lại thình lình xuất hiện.

Đằng Đông dọc theo cầu thang đi xuống, hướng Đoan Mộc Giác chắp tay nói: "Trên đường đi đã làm phiền Đoan Mộc thiếu hiệp, giờ ta phải đi rồi."

Đoan Mộc Giác vừa nghe đầu óc liền ong một tiếng, bật người khom lưng với Đằng Đông: "Thượng tiên vì sao không lưu lại nữa? Tại hạ chắc chắn sẽ chiếu cố thượng tiên thật tốt."

"Dọc đường đi đã làm phiền ngươi." Đằng Đông lục lội trong hầu bao của mình, cậu đem một tấm thảm giá trị nhất đưa qua: "Xem như lễ vật ta cho ngươi."

Tấm thảm kia thập phần hoa lệ tinh xảo, chỉ sợ thảm trong cung đình cũng không làm được tốt như vậy, nếu lấy nó đi bán, nâng giá lên cả ngàn lượng vàng cũng không thành vấn đề.

Nhưng so với việc được làm đồ đệ của thượng tiên mà nói, mười tấm thảm này cũng không đổi được. Đoan Mộc Giác cắn răng, quỳ xuống: "Khẩn cầu thượng tiên thu ta làm đồ đệ."

"......" Đằng Đông vươn tay kéo tay Đoan Mộc Giác: "Ta không thu đồ đệ."

"Khẩn cầu thượng tiên thu ta làm đồ đệ." Đoan Mộc Giác vẫn quỳ như cũ không chịu đứng lên, "Ta sẽ luôn quỳ gối ở nơi này, để thượng tiên thấy được thành ý của ta!"

Đằng Đông đỡ trán.

"Hắn muốn quỳ, thì cho hắn quỳ đi." Thanh âm truyền đến từ không trung khiến tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Đằng Đông quay đầu lại, cũng thấy Cố Khế đứng ở trên bậc thang.

So với Đằng Đông, Cố Khế rõ ràng càng phù hợp với suy nghĩ về thượng tiên trong lòng mọi người hơn, chính là tư thái "Tiên nhân một mình đứng đó tách biệt với thế gian", nhưng lời nói cùng khuôn mặt đều toát ra sự lạnh lẽo, nhìn qua không dễ ở chung như Đằng Đông.

"Đi thôi." Cố Khế nói.

Giám sát đại đại hình như có chút không vui, Đằng Đông đương nhiên không dám đắc tội với cấp trên, cậu đem tấm thảm cho Đoan Mộc Giác, đi lên vài bậc thang, chợt nhớ ra khi nãy Cố Khế có nói đã có người chuẩn bị đến đây du lịch, những người đại thế giới chân chính không giống cậu, người ta không chừng thực sự mang bài tập tiểu học tới chào hàng, cậu xoay người nói: "Ngoài ta ra, còn những thượng tiên Côn Luân khác sẽ đến, các ngươi cầu ta, không bằng bây giờ đi chuẩn bị cho tốt, có lẽ sẽ được một vị thượng tiên nào khác để mắt tới, về phần <>, loại đồ vật này thượng tiên khác muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu."

Đằng Đông nói xong lời này liền biến mất trong không khí.

Mọi người cân nhắc lời nói Đằng Đông, đợi một lát, Đằng Đông thực sự không xuất hiện, bắt đầu có người đi xuống núi.

Quỳ đến chạng vạng, thấy Đằng Đông vẫn không xuất hiện, Đoan Mộc Giác đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, giống với những người khác, bắt đầu đánh chủ ý lên những "Côn Luân thượng tiên" sắp tới kia.

—————–

Lương triều là một triều đại kỳ lạ, thế lực võ lâm mạnh hơn nhiều so với thế lực triều đình.

Từ khi nghe nói có bí tịch xuất hiện, hoàng đế đương nhiệm Lương triều ăn không ngon ngủ không yên, nhớ lúc trước xuất hiện một thanh tuyệt thế bảo kiếm, giang hồ liền một mảnh tinh phong huyết vũ, hôm nay đồ sát nơi này, ngày mai phóng lửa bên kia, người chết nhiều đến mức khiến Lương triều máu chảy thành sông.

Cho nên hoàng đế trong lòng run sợ chờ đợi đại nạn giang hồ lại đến tiếp, trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn đợi ba năm, trừ bỏ ban đầu có chút gió nhỏ, sau đó giang hồ đều bình bình tĩnh tĩnh không có động tĩnh lớn gì.

"Việc này là sao? Người giang hồ đổi tính rồi à?" Hoàng đế cảm thấy rất kỳ quái.

"Nghe nói hết thảy sự việc là nhờ có Côn Luân thượng tiên." Đại nội mật thám nói cho hoàng đế, thuận tiện lấy một quyển sách từ trong ngực ra, "Gần đây lại có Côn Luân thượng tiên khác tới, bọn họ mang đến thần thư tên là <>"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận