Chử Ca FULL


21.
Ngày ngày ta ở phủ luyện công đọc sách, không ra khỏi nhà.

Chu Sính đến vài lần đều bị cha ta khéo léo từ chối, ta cũng hiểu chuyện nên không đòi gặp y.
Nhưng trong lòng rất đau khổ và buồn bã, ta và Chu Sính không có tương lai, cớ sao y phải cố chấp như vậy.
Cha ta tiến cung trở về thì rất kì lạ.
"Hoàng thượng không đồng ý để cha rời kinh sao?".
"Cũng không phải, chỉ là không đi Hoản Nam mà là đến Mạc Bắc, nơi Định Bắc Vương trấn thủ".
"Tại sao chứ?".
"Mạc Bắc đang nổi lên bạo loạn, không hiểu sao lúc này Định Bắc Vương lại cáo bệnh, thế là Thánh Thượng liền đem công việc tồi tệ này mà giao cho cha".
Nhớ đến đêm giao thừa vô tình phát hiện Định Bắc Vương gian d â m với hậu cung mà ta cảm thấy khó hiểu.
"Cha rất quen thuộc Mạc Bắc ư?".
"Điều đó là hiển nhiên!".
Tạm thời ta không thể nói việc Chu Sính đang điều tra Định Bắc Vương, cũng không thể hỏi cặn kẽ, chỉ có thể hy vọng ông ấy bình an.
Sau khi giúp mẹ và Chử Kiều sắp xếp mọi việc trong phủ, ta sửa sang hành lý rồi bỏ vào xe ngựa.
Ta dắt Hắc Phong đi ra, xoa đầu nó: "Cha, mẹ, Ca nhi muốn cưỡi ngựa đi Mạc Bắc".
Ánh mắt mẹ khó xử, không nỡ nhưng cha lại đồng ý một cách sảng khoái: "Hắc Phong là một con ngựa tốt, nên mang nó theo".
Ta ngồi lên ngựa theo đại quân ra khỏi thành, vừa đến cổng thành đã nghe tiếng vó ngựa từ xa, quay đầu liền thấy Chu Tẫn trán đầy mồ hôi: "Phụ vương bệnh nặng, ta không thể rời đi, một thời gian nữa ta sẽ đến Mạc Bắc gặp nàng".
Ta còn chưa nói gì thì cha đã khó chịu đến thổi râu trừng mắt: "Định Bắc Vương thân mang trọng bệnh, thế tử nên ở bên giường tận hiếu thì hơn!".
Ta nhìn thoáng qua cha, bất đắc dĩ cười cười rồi lắc đầu nhìn Chu Tẫn: "Lần từ biệt này núi cao sông dài, điện hạ bảo trọng".
Dứt lời ta kéo dây cương quay đầu đi tiếp.
Linh cảm mách bảo ta quay đầu lại, ở trên thành cao có một người mặc bạch y đang đứng đó.

Ta không nhìn rõ mặt, cũng không thể thấy rõ biểu cảm của người đó.
Ta biết bản thân quay đầu đã có chút xúc động rồi…
Nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã cuốn theo làn gió nơi đồng xanh bạt ngàn, gió tuyết phương Bắc đang đợi ta.
Dọc đường đi luôn phải dừng lại nghỉ chân, thời tiết phương Bắc rất lạnh, một bông tuyết vương vào vai báo hiệu chúng ta đã tiến vào địa giới Mạc Bắc.
Cha đến phủ Mạc Bắc chào hỏi, ta cùng mẹ và tỷ tỷ nghỉ ngơi ở phủ đô đốc.
Khi ta đang buồn chán đọc sách trong phòng, mẹ gõ cửa tiến vào đưa trà.
"Ca nhi, nơi này rất xa kinh thành, mẹ muốn xem cho con vài mối hôn sự, con có bằng lòng không?".
Ta nhìn mẹ: "Mẹ à, con và tỷ tỷ chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ, không muốn lập gia đình".
Chắc hẳn mẹ đang nghĩ ta khao khát có một cuộc sống yên ổn qua ngày, chăm chồng dạy con.
Nhưng thật ra không phải vậy, ta chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh họ.
Mẹ lấy khăn tay lau khóe mắt, chua xót nói: "Được được được, Ca nhi của mẹ thật tội nghiệp".
Đây đã là gì chứ?
Ta bỏ sách xuống, ôm mẹ an ủi rồi tiễn bà ra ngoài.

Đóng cửa lại cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa.
Ngày ngày cha đều dẫn ta đến doanh trại thao luyện, ban đầu có người không phục, cha tức giận bảo những người đó đến khiêu chiến với ta.
Sau khi kiếm của mười ba người bị hất văng, doanh trại vang lên từng tràng pháo tay.
Cha tự hào vỗ vai ta, trong lòng ta cũng trào lên một cảm xúc lạ lùng, rạo rực.
Nhung Nô là dân tộc du mục, hiếu thắng dễ bại, bọn chúng thường xuyên xâm phạm biên giới Mạc Bắc.
Cha đã phái ta và vài tiểu đội đến giao thủ với chúng, lần đầu tiên ta mang vết thương về nhà khiến mẹ đau lòng đến nỗi nhéo đỏ tai cha.
Từ đó về sau ta luôn sửa soạn thật kĩ trước khi về nhà.
Lần đầu tiên trường kiếm của ta cứa vào cổ quân địch, ta đã rất sợ hãi, nhưng trong nháy mắt sự nhiệt huyết tràn đầy trong người đã xua tan đi cảm xúc sợ hãi kia.
Kiêu hãnh, tự do, ngông cuồng,..

biết bao cảm xúc kì diệu ùa về trong tâm trí ta, tất cả như biến thành ngọn lửa sức mạnh thôi thúc ta dũng cảm tiến về phía trước, tiêu diệt hàng vạn kẻ thù.
Nhưng đây chỉ là trận đánh nhỏ, ta chưa từng chứng kiến sự tàn khốc thật sự của chiến tranh.

Mãi cho đến hôm nay, khi cha nghiêm túc gọi ta vào quân doanh, ta mới hiểu có một âm mưu nguy hiểm đang ập đến.
______________________
CHÚ THÍCH:
。 "Quân vương nhất nộ, phục thi bách vạn" được trích dựa trên câu nói của Tần Vương: "Thiên tử chi nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lí ".

Câu này có thể hiểu là: "Thiên tử nổi giận, quật đổ trăm xác, máu chảy ngàn dặm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui