22.
Ta mở mật thư ra xem, lòng hận thù bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ, hơi thở hỗn loạn, suýt nữa thổ huyết.
Tiên hoàng từng có ý định để Định Bắc Vương đăng cơ nhưng cuối cùng lại chọn đương kim thánh thượng.
Hoàng thượng nhân từ, Định Bắc Vương lại cúi đầu xưng thần, che giấu đi dã tâm bằng vẻ ngoài bình thản.
Nhưng thật ra hắn đã sớm mưu đồ tạo phản hòng cướp đoạt ngai vị.
Cha ta tay nắm trọng binh, trấn thủ Hoản Nam lại yêu quý vợ con bằng cả tính mạng.
Định Bắc Vương muốn có được điểm yếu trí mạng của cha liền phái người bắt cóc ta, làm cho ta mất trí nhớ rồi bán vào Ly Hận Thiên.
Hắn cố ý để Chử Kiều và Chu Tẫn gặp nhau, tạo cơ hội để hai người họ nảy sinh tình cảm.
Đáng tiếc Chử Kiều không thể nào vương vào ái tình.
Định Bắc Vương lại phái Chu Tẫn đến Dương Thành, dẫn hắn đến Ly Hận Thiên.
Vì quá hiểu đứa con trai này nên chuyện gì đến cũng đã đến…
Ám sát Chu Sính không thành, Định Bắc Vương tung tin đồn hủy hoại ta, bức ép cha rời kinh, cấu kết Nhung Nô dẫn dụ cha ta đến Mạc Bắc.
Hiện tại cha ta đã là thân cá chậu chim lồng, sinh hay tử còn phải phụ thuộc vào Định Bắc Vương.
Trong quân còn bao nhiêu người có thể tin tưởng?
Cha tức giận đến hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn phải cố bình tĩnh: "Đây là mật tín do Hoàng Thượng âm thầm truyền đến, bệ hạ luôn điều tra Định Bắc Vương nhưng cuối cùng nhờ chuyện của con mới tra ra được những điều này.
Một khi trong kinh có điều dị thường, chúng ta phải lập tức xuất binh, tận trung báo quốc.
Nhưng để bảo vệ an toàn, cha sẽ giao hổ phù cho con".
Dứt lời, cha tháo hổ phù đang đeo trên cổ đưa cho ta.
Ta không nhận lấy mà vội quỳ xuống: "Cha, sẽ không sao đâu".
"Nếu đại quân Nhung Nô kéo đến chỉ có một đường c h ế t, cha không thể bỏ mặc người dân Mạc Bắc, càng không thể rút khỏi biên cương.
Ca nhi, sinh mệnh của chúng ta quan trọng hơn sự sống còn của quốc gia sao?".
Ta chưa bao giờ hận như vậy, hận không thể nhai tươi nuốt sống bọn chúng.
Ta khó khăn nhận lấy hổ phù, khóe mắt vô cùng chua xót: "Ca nhi hiểu rồi".
Cha vui mừng đỡ lấy ta, vỗ vỗ vào vai ta: "Vẫn còn cơ hội, phải loại trừ nội gián của Định Bắc Vương càng sớm càng tốt".
Ta như thấy được hy vọng, nở một nụ cười chân thành.
Hổ phù trong ngực dường như nóng lên, từ đó ta luôn bị mất ngủ, mỗi khi đánh Nhung Nô quay về trại đều xem hồ sơ một cách điên cuồng.
Ta tra ra được ba người khả nghi, định loại trừ họ trong bóng tối.
Ngày hôm sau, cha đánh ta, đó là lần đầu tiên ta bị ông ấy đánh.
"Ngu xuẩn, ta dạy ngươi ám sát tướng sĩ sao?".
Ta bị cha đánh đến lệch hàm nhưng cũng không phản kháng, cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.
Ta đã nắm được bằng chứng về ba kẻ nội gián kia, nhưng hôm nay vì giữ bí mật đành phải diễn trò hỏi tội để trấn an lòng quân mà thôi.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ những kẻ đó hay sao?
Cha và ta còn chưa kịp làm hòa thì ông ấy đã phải lên chiến trường.
Nhung Nô kéo binh xâm phạm, cha liền dẫn theo bốn vạn quân để trấn áp chúng.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Hồ sơ rơi xuống đất, phó tướng Sử Việt Hưng là người của Định Bắc Vương!
Ta phi lên ngựa, cầm hổ phù tập trung binh lực.
"Từ khi nào lại có đạo lý nữ nhân lĩnh binh đánh trận?".
Tay sai của Sử Việt Hưng- Phùng An Vĩ chĩa mũi kiếm về phía ta.
Ta nhìn về phía cung tên, cất hổ phù vào áo giáp, trong phút chốc mũi tên của ta bắn c h ế t Phùng An Vĩ: "Còn kẻ nào có ý kiến gì nữa không?".
Bốn phía chìm vào im lặng, sau đó tiếng của quân Ứng Hòa vang lên chấn động: "Chúng ta cùng theo Chử tiểu tướng quân ngăn địch!".
Đoàn quân cấp tốc tiến đến Thiên Hiến cốc.
Thây phơi khắp chốn.
Nhung Nô đang ở trên cao bắn tên, binh lính Đại Chu ta chỉ có thể đau đớn chống đỡ.
Cha ta tựa núi cao hùng vĩ, trước người ba mũi tên, sau lưng sáu mũi tên nhưng vẫn đứng hiên ngang ở đó.
"G I Ế T!".
Ta nhìn cha đang từ từ ngã xuống mà rống lên.
Quân Nhung Nô không nhiều, bị quân ta đánh đến bỏ chạy.
Ta giương cung nhắm thẳng vào tướng lĩnh quân địch, một tiễn xuyên đầu.
Cầm tặc tiên cầm vương, Nhung Nô bị đánh tan tác, ta nhân cơ hội này đánh vào địa phận Nhung Nô, chém đầu vương hầu rồi buộc họ ký thư đầu hàng.
Con người chỉ khi bị dồn vào đường cùng mới có thể liều mạng, cá chết lưới rách..
chỉ khi đó họ mới có sức mạnh.
Tiếng hoan hô của chúng tướng sĩ vang lên trong doanh trại của Nhung Nô nhưng ta không còn tâm trạng để đứng dậy nữa.
Cha đã không còn nữa rồi.
Khi trở lại Mạc Bắc, không khí trong thành rất quỷ dị.
Sự vui sướng khi đánh bại quân Nhung Nô xen lẫn sự bi phẫn vì sự ra đi của tướng lĩnh.
Mẹ ta đã khóc đến ngất đi, Chử Kiều đỡ lấy bà ấy mà mắt cũng đỏ au.
Ta buông kiếm ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhìn vào mái tóc rối tung của bà: "Tỷ tỷ hãy chăm sóc mẹ thật tốt, muội phải dẫn binh hồi kinh, thành Phụng Tiên đang rất rối loạn, Định Bắc Vương tạo phản rồi".
"Được".
Giọng Chử Kiều khàn khàn nhưng rất kiên định.
Chúng ta đều là nữ nhi của cha, dù trời có sụp cũng phải tự mình đứng lên.
Ta đến trước quan tài của cha, nhìn thấy khuôn mặt mất đi sinh khí kia mà nước mắt ta không tự chủ rơi rớt.
Rót một chén rượu rồi ngửa cổ uống cạn, ta chỉ có thể thắp một nén nhang, dập đầu ba lạy rồi rời đi, thậm chí không thể túc trực bên linh cửu của cha.
"Định Bắc Vương cấu kết Nhung Nô, bán nước mưu phản, sát hại trung lương.
Nay ta cầu xin hai mươi vạn tướng sĩ Mạc Bắc cùng ta nhập kinh tận trung báo quốc!".
Ta giơ cao trường kiếm, nhìn vô số binh sĩ ở dưới đang đồng thanh hô to:
"Tận trung báo quốc!"
"Tận trung báo quốc!"
"Tận trung báo quốc!"
.......