Edit: Agehakun
Beta: Ly
Ánh mắt của người đàn ông vừa tối lại vừa sâu.
Văn Dụ Châu nhìn qua đã thấy lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, hiển nhiên người bình thường sẽ không chiếm được “mồi gì ngon” khi ở trước mặt hắn.
Ninh Thư vừa chạm mắt với hắn thì lập tức dời đi. Cậu cụp mắt cố kìm nén sự khẩn trương trong lòng, nói: “Chú Văn, giờ đang là ngoài đường, nếu như bị người khác bắt gặp…”
Dòng người đi qua đi lại, ánh mắt của mấy học sinh không khỏi tò mò nhìn qua.
Văn Dụ Châu cũng chú ý tới điều đó, đôi mắt hắn hơi trầm xuống một chút, sau đó hắn buông tay thiếu niên ra, nói: “Cậu đi học đi.”
“Đừng quên tối ngày hôm nay.”
Ninh Thư khẽ mím môi rồi xoay người rời đi.
00 nói: “Đối với biểu hiện của ký chủ, 00 cho một trăm điểm.”
Ninh Thư không đáp, tuy rằng ban nãy cậu cũng có làm theo lời dặn của 00 nhưng thật ra trong lòng vẫn cảm thấy thẹn, nhất thời không biết nên đối diện với Văn Dụ Châu như thế nào. Đặc biệt là ngày hôm qua đối phương còn dùng tay… cho mình nữa.
Ninh Thư tưởng tượng đến cảnh đó, gương mặt lập tức nóng lên.
Dạo gần đây thành tích của Ninh Thư tăng lên rất nhiều, cả lớp đều vô cùng ngạc nhiên trước biểu hiện của cậu. Đặc biệt là đám con gái, ấn tượng của bọn họ về cậu cũng thay đổi nhiều hẳn, còn âm thầm bàn luận: “Thật ra trông Ninh Thư cứ trắng trắng hồng hồng, tự dưng thấy đẹp đến lạ…”
“Đúng vậy, lại còn trầm tính không ham chơi, đâu giống đám con trai thích đùa dai còn hay đổ mồ hôi…”
“Da cậu ấy trắng ghê, hơn nữa nhìn trông cũng rất mịn…”
Ninh Thư vẫn chưa biết những chuyện này.
Triệu Nhạc Thịnh tới tìm cậu: “Ninh Thư, mấy nay… cậu tìm người khác đến kèm học cho à?”
Cậu ta cảm thấy thành tích của thiếu niên tăng lên nhanh quá, tuy rằng đối phương vốn đã thông minh.
Ninh Thư ngẩng đầu lên, cũng biết chuyện đó không giấu được lớp trưởng, cậu đành phải gật đầu thừa nhận: “Mấy bữa nay chú Văn kèm học cho tớ.”
Triệu Nhạc Thịnh vừa nghe thấy cái tên này, đôi mắt lập tức thay đổi. Cậu ta lơ đãng hỏi: “Vậy sao? Chẳng phải người chú kia của cậu rất bận à? Chú ấy có thời gian dạy kèm cho cậu hở?”
Ninh Thư sững sờ, Triệu Nhạc Thịnh gãi đầu nói: “Tớ chỉ cảm thấy là, cậu làm phiền người khác như vậy có vẻ không ổn lắm đâu.”
Ninh Thư không đáp, đương nhiên là cậu biết làm như vậy là không ổn, hơn nữa hiện tại cậu lại còn đang quyến rũ Văn Dụ Châu sau lưng Văn Huyên nữa.
Nghĩ đến đó, lòng Ninh Thư giống như bị cái gì chặn lại vậy. Cảm giác trái với luân lý đạo đức và sự tội lỗi cứ bủa vây lấy cậu, cậu cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
Ninh Thư không khỏi có chút hoang mang, lựa chọn lúc trước của cậu là đúng sao?
Nhưng mà giờ cậu đã không còn đường lui nữa rồi.
Triệu Nhạc Thịnh thấy thiếu niên đang ngẩn người, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác rất khó tả. Trực giác nói cho cậu ta rằng, quan hệ giữa người đàn ông tên là Văn Dụ Châu kia và Ninh Thư không đơn giản.
Sự cảnh giác và địch ý đột nhiên xuất hiện nơi đáy lòng.
“Xin lỗi, là tớ nói nhiều.” Triệu Nhạc Thịnh nói.
Ninh Thư lắc đầu bảo: “Dù sao thì đến tháng sau có lẽ tớ sẽ phải dọn ra ngoài.”
Bố Ninh mẹ Ninh đã góp đủ tiền mua nhà, bọn họ cũng rất ngại khi phải để con mình làm phiền Văn Huyên lâu như vậy.
Triệu Nhạc Thịnh vừa nghe thấy thế, đôi mắt không khỏi sáng lên, hỏi lại: “Thật vậy chăng?” Cậu ta nói tiếp: “Vậy thì đợi đến kỳ nghỉ, chúng ta cùng đi du lịch được không?”
Cậu ta tính hết rồi, muốn tới phương Bắc chơi, tới rồi sẽ tách riêng một nhóm cùng với Ninh Thư, hai người có thể chơi được bảy tám hôm lận.
Ninh Thư hơi giật mình hỏi: “Du lịch?”
“Ừm, đi theo đoàn nên giá rẻ lắm, bác cả nhà tớ có người quen nên có thể cho bọn mình không ít ưu đãi.” Triệu Nhạc Thịnh nói.
Lúc được nghỉ thì cũng gần tới Tết Âm Lịch rồi, Ninh Thư do dự một chút, nói: “Để tớ xem đã, còn phải về nhà ăn Tết nữa.”
Triệu Nhạc Thịnh nói: “Không sao, ăn Tết xong thì chúng ta sẽ đi.”
…
Ninh Thư vừa ra khỏi cổng trường đã trông thấy xe của Văn Dụ Châu chờ ở nơi đó.
Lần này hắn đã đổi sang một chiếc xe khác, một cái xe rất đỗi bình thường nên là không có học sinh nào quay sang nhìn cả. Nhưng vẻ ngoài hắn sáng sủa đẹp trai nên chỉ cần là con gái chú ý tới thì sẽ không nhịn được mà nhìn chằm chằm hắn rồi đỏ mặt.
Chào Triệu Nhạc Thịnh xong, Ninh Thư mở cửa xe ngồi lên đồng thời hô một tiếng chú Văn.
Sắc mặt Văn Dụ Châu lại không được đẹp cho lắm. Ánh mắt hắn đâm xuyên qua kính xe bắn thẳng về phía Triệu Nhạc Thịnh, lạnh lùng nói: “Hai người thân lắm à? Hôm nào cũng đi chung với nhau?”
Ninh Thư ý thức được có lẽ dục vọng chiếm hữu của người đàn ông lại phát tác rồi. Cậu không nhịn được mà lên tiếng giải thích thay Triệu Nhạc Thịnh: “Lớp trưởng rất tốt, khá là nhiệt tình.”
Văn Dụ Châu không đáp lại, một lúc lâu mới nói: “Ánh mắt khi cậu ta nhìn cậu, giống như là khi tôi nhìn cậu vậy.”
Ninh Thư sửng sốt.
Tâm trạng của Văn Dụ Châu không vui gì cho cam, ngay cả Văn Huyên cũng nhận ra được, cô không nhịn được mà hỏi thiếu niên: “Chú Văn của con sao vậy?”
Ninh Thư hơi hé miệng, vừa cởi giày vừa nói: “Chắc là chú Văn giận con ạ.”
Văn Huyên vừa nghe thế thì lập tức trợn trừng mắt nói: “Tính chú con trước giờ toàn thế, cứ như một đứa trẻ bị chiều hư ấy. Giờ thì vẫn còn trẻ, nhưng nếu mà cứ tiếp tục như vậy thì không biết đến lúc già rồi có ai thèm chứa nữa không.”
Ninh Thư nghe xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu tưởng tượng đến cảnh Văn Dụ Châu 40 tuổi rồi mà vẫn giữ tính nết như vậy, không nhịn được khẽ nhếch môi một chút.
Mà ngay lúc này không biết tại sao Ninh Thư lại đụng trúng người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cậu xoa nhẹ trán.
Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm cậu, nhàn nhạt nói: “Cười cái gì?”
Đôi mắt hắn hơi thay đổi, vừa nghĩ đến việc thiếu niên cười nhạo tuổi tác của mình, mặt Văn Dụ Châu lập tức xị xuống, dùng một ánh mắt lạnh lùng rùng rợn nhìn chằm chằm thiếu niên.
Văn Huyên nói: “Dụ Châu, em còn đứng đó làm gì, Tiểu Thư, lại đây rửa tay ăn cơm.”
Nhờ thế Ninh Thư mới tránh được một kiếp. Cậu phát hiện bề ngoài Văn Dụ Châu giống một cán bộ già, tính cách cũng giống nữa – khá là ngoài lạnh trong nóng, suy nghĩ toàn giấu ở trong lòng.
Nhưng vào thời điểm nào đó, hành động của Văn Dụ Châu lại “bạo” hơn mấy kẻ có tư tưởng cũ kỹ kia nhiều.
Ninh Thư ăn cơm xong thì lập tức lên tầng, cậu vẫn chưa quên rằng 8 giờ mình phải tới phòng Văn Dụ Châu. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua, hôm nay Ninh Thư cố ý mặc quần đùi và áo dài hơn.
00 hỏi: “Ký chủ, sao cậu lại mặc nhiều như vậy?”
Gương mặt Ninh Thư nóng lên, đáp: “Có nhiều lắm đâu, không phải vẫn giống như thường ngày à?”
Cậu đứng cạnh bàn học trông thấy cửa sổ phòng Văn Dụ Châu đang mở toang.
Hoa hải đường đã nở rộ.
Văn Dụ Châu đang đứng ở đối diện, ngước mắt nhìn sang chỗ cậu với hàm ý không rõ.
Vóc dáng người đàn ông thanh mảnh thẳng tắp, sơ vin vào khiến cho vòng eo trông vừa thon lại vừa thẳng.
Ninh Thư nhận ra rằng đã tới 8 giờ rồi, trái tim cậu không nhịn được mà đập thình thịch.
…
Lúc Ninh Thư vào phòng, Văn Dụ Châu đang chăm sóc bồn hoa bên cạnh cửa sổ.
Cậu bước tới gần, có chút tò mò nhòm thử.
Ninh Thư trông thấy bên trong bồn hoa mới có thêm một loại cây gì đó, cậu không nhịn được hỏi: “Chú Văn, đây là cây gì ạ?”
Văn Dụ Châu đáp: “Cây đào.”
Ninh Thư thấy hơi kinh ngạc, cậu do dự một chút, nói: “Cây đào thì phải trồng ở ngoài trời, nếu trồng ở trong phòng nó sẽ không lớn được.”
Văn Dụ Châu lại vừa tưới nước vừa hỏi: “Sao cậu biết được là nó sẽ không lớn?”
Ninh Thư không đáp, Văn Dụ Châu tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ, tôi thích ăn đào nhất.”
Hắn đặt bình tưới xuống rồi đặt bồn hoa kia lên bệ cửa sổ, sau đó lại nói: “Sau khi lột vỏ ngoài ra, bên trong đều là thịt quả, còn có nước ép chảy ra nữa.”
Giọng nói Văn Dụ Châu không nhanh không chậm nhưng ánh mắt hắn khi nhìn về phía cậu lại cứ như mang theo hàm ý đen tối nào đó. Điều này khiến Ninh Thư không nhịn được mà khẽ rung hàng mi.
Văn Dụ Châu nói xong thì ngồi xuống hỏi: “Hôm qua ôn tập đến đâu rồi?”
Ninh Thư mím môi, lật sách chỉ cho hắn xem.
Trong thời gian học tập đã được quy định sẵn, nói chung là Văn Dụ Châu vẫn rất nghiêm túc. Chỉ cần thiếu niên làm sai, hắn sẽ lập tức chỉ ra cho cậu. Ninh Thư không khỏi nghĩ thầm, xem ra năm đó Văn Dụ Châu không phải vô duyên vô cớ giữ vững được ngôi vị đứng đầu toàn trường, quả thật hắn rất thông minh.
“Cậu đã làm sai năm bài.” Văn Dụ Châu liếc mắt qua, đuôi mắt hắn là dạng hơi vểnh lên, lúc này ánh mắt có chút sâu thẳm nhìn chằm chằm Ninh Thư, nói: “Thời gian cậu làm năm bài này, cũng đủ để tôi làm được hai việc.”
Ninh Thư không khỏi ngẩn ra, ấp úng đáp: “Em sẽ làm lại năm bài này thêm mấy lần nữa…”
Văn Dụ Châu lại nói: “Không cần.” Ánh mắt quét qua môi thiếu niên: “Cậu chỉ cần dùng thứ khác để thay thế, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Ninh Thư nhất thời có chút không rõ nguyên do, mờ mịt hỏi: “Thứ gì ạ?”
Văn Dụ Châu nhéo mặt cậu, giọng nói khàn khàn: “Thực hiện lại chuyện mà tôi đã làm ngày hôm qua, một lượt.”
Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn rõ rành rành trước mắt. Ninh Thư lập tức đỏ bừng hai má, hơi hé miệng.
“Không muốn?”
Văn Dụ Châu ngồi trên ghế, eo lưng thẳng tắp, nhưng mà lời nói ra lại khiến Ninh Thư chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống: “Cậu thì sướng rồi, chỉ có một mình tôi phải tắm nước lạnh.”
Ninh Thư khẽ mím môi, một lúc lâu sau cậu mới ấp úng nói: “Chỉ cần làm giống như ngày hôm qua là đủ, phải không ạ?”
Hai mắt Văn Dụ Châu nặng nề nhìn cậu: “Có bao giờ cậu thấy tôi nói chuyện không giữ lời không?” Hắn hơi dừng chút rồi lại dùng giọng điệu lạnh tanh nói tiếp: “Nếu mà tôi không giữ lời, cậu có thể tới cơ quan tố cáo tôi.”
Ninh Thư: “…” Sao cậu có thể lấy chuyện này ra tung hô bốn phía được cơ chứ!
Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Mà Văn Dụ Châu thì lại vươn tay, nói: “Cậu lại đây.”
Ninh Thư mới vừa tới gần một chút đã bị bàn tay của người đàn ông ấn cho ngồi xuống: “Ngồi xổm xuống như vậy.”
Thiếu niên nghe thấy yêu cầu của hắn thì không khỏi có chút giật mình. Nhưng cậu vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua thì lại do dự nghĩ thầm, chắc là cũng không mất quá nhiều thời gian là có thể kết thúc nhỉ?
Văn Dụ Châu nhìn thiếu niên trước mặt mình, hơi thở của hắn vẫn rất trầm ổn. Hắn dùng giọng điệu có phần lạnh lùng như thể cấp trên ra lệnh cho cậu: “Cởi đi.”
Ninh Thư nhìn vòng eo thon gọn của hắn, bên dưới là một chiếc quần dài, áo sơ mi đều được dắt gọn vào trong quần. Cậu không nhịn được mà khẽ mím môi, tự dưng cảm thấy cảnh tượng bây giờ có chút dâm đãng.
Vẻ mặt của Ninh Thư trở nên hốt hoảng một chút. Cậu không biết tại sao mọi chuyện lại rơi xuống tình trạng hiện tại nữa.
Văn Dụ Châu thì lại có vẻ hơi mất kiên nhẫn, hắn cụp mắt, vươn tay ra vuốt ve cái gáy thiếu niên như thể đang thúc giục vậy.
Đôi mắt hắn sâu hoắm, hỏi: “Hối hận rồi?”